Chuyện tắm rửa, vệ sinh trên tàu không số
Tàu tôi có tên gọi là tàu Quảng Châu, mang số hiệu 649. Nó là loại tàu nhỏ nhất của đoàn tàu không số. Trọng lượng hàng chở đươc tối đa 50 - 60 tấn.
Để đi xa, đi lâu nó có khoang chứa dầu đến 20 tấn và hầm chứa nước đến chục tấn. Nó rất hợp với luồng lạch chằng chịt ở Đồng bằng Nam bộ vì MỚN NƯỚC nông. Mớn nước là phần chìm dưới mặt nước. Mớn nước càng nông tàu càng dễ luồn lách sâu vào nội địa.
Vì tàu bé nên cái gì cũng chật, cũng bé. Khoang ngủ hơn chục người trong một không gian chưa đến chục m2. Giường rộng 60cm, hai tầng. Tầng 2 treo lơ lửng trên đầu tầng một. Có hôm sóng to, tàu nghiêng, người nằm trên rơi cả vào người nằm tầng dưới.
Tàu không số. Phần lồi nho nhỏ ở phía đuôi tàu, đầu mũi tên đỏ là WC ngoài trời. Ảnh do tác giả cung cấp.
Bếp bé tý như đã tả ở bài NÔN RA GIUN. Nhà vệ sinh sát khoang ngủ và bé đến mức chỉ đủ ngồi xổm. Khi ngồi, vách WC tàu sát vào mặt. WC này chỉ dùng khi đi biển, khi sóng to.
Thủy thủ sáng tạo làm một cái WC ngoài trời, chìa ra biển, ở phía đuôi tàu. WC này để dùng khi tàu neo ở cầu cảng, ở sông và ở biển khi lặng sóng.
Chiều dài, rộng của WC này khoảng 70cm. Xung quanh quây tôn.
Sàn WC khoét một lỗ tròn để ị thẳng xuống đó.
Đi vệ sinh trên biển là một trải nghiệm kinh hoàng đối với tôi. Ở sông hay biển, khi tàu đậu hoặc đi trên biển đều luôn lắc lư, dềnh lên, dềnh xuống. Ở trên biển thì tàu lắc lư là đương nhiên, không nói làm gì. Còn ở trên sông luôn có tàu đi lại. Mỗi khi có tàu đi qua, tàu đó tạo thành sóng tỏa ra hai bên bờ. Làm tàu đang neo đậu lắc lư.
Thấy đau bụng, tôi vào WC trong khoang ngủ. Vừa tụt được cái quần xuống, ngồi thụp xuống WC, sung sướng làm cái việc của quận công ngoài đồng, thì tàu to đi qua. Sóng xô tàu nghiêng ngả. Bữa ăn trong dạ dày hực lên. Cơm cháo lại vọt ra, phóng thẳng vào tường, bật ngược trở lại tung tóe vào mặt, vào quần áo. Trong không gian bé nhỏ của WC tôi bị đúng nghĩa là: Miệng nôn, trôn tháo. Quần áo nhoe nhoét dãi dớt. Mùi bãi nôn chua nồng, mùi phân dính vào quần thối hoắc. Tạo nên một hỗn hợp mùi chắc chẳng ai chịu được. Tôi phải lột hết quần áo, chỉ còn mỗi cái quần mang nhãn hiệu "Quần Bà Bô " dài đến gối, chạy ra boong tàu, quăng xô múc nước lên tắm dội, rồi mở vòi xả nước ngọt tráng người.
Đi đại tiên ở WC bên ngoài còn sợ hơn. Nhìn sông, nước chảy siết dưới cái lỗ tròn trên sàn WC đã thấy ớn. Ngồi xổm, hai tay nắm hai cái vấu được gắn tạm trên vách WC. Tôi rặn mạnh. Thằng cặn bã vừa thòi ra, sóng làm con tàu dềnh lên rồi hẫng xuống. Lần hẵng xuống nhanh làm lạnh cả bụng, đồng thời kéo luôn thằng cặn bã chui ngược vào trong hậu môn. Cứ thế, phải vài lần, mỗi lần rặn, nước mắt đỏ hoe. Tôi phải chọn thời điểm sao cho đúng lúc tàu dềnh lên, rặn mạnh, tống được ông bạn ra ngoài. Nhẹ cả người!
Đấy, lính thủy ăn, ngủ, ỉa đái ( à quên, nói vệ sinh cho lịch sự ) khổ lắm chứ?
Bây giờ kể chuyện tắm rửa. Nếu tàu đang neo đậu ở sông, ở cảng, hoặc đang bốc hàng xuống tàu thì thủy thủ tắm rửa vô tư vì không phải tiết kiệm nước. Nếu trời còn sáng thì mặc nhõn quần Bà bô để tắm. Thò xô xuống hầm nước, múc nước dội từ đầu đến chân. Xát xà phòng đầu, người, bọt trắng tinh rồi dội cho sạch cho mát.
Nếu là tối hẳn thì thôi rồi, nuy 100%. Dăm bảy thẳng lính thủy, già, trẻ đều nuy hết. Cái ấy của lính, cái to cái bé, cái ngắn cái dài, cái trắng cái đen cứ thế phô ra vì ngoài đực rựa trên tàu còn có ai đâu? Có lúc ở xa xa cũng có bóng dáng chiếc thuyền hoặc xà lan dân sự, cũng chẳng sao vì dân đi biển làm gi có đàn bà phụ nữ.
Khi đi biển thì việc tiết kiệm nước đưa lên hàng đầu. Mỗi buổi sáng lính tàu chỉ được 1 ca để đánh răng thôi. Ai cũng tưởng ở trên biển nước mênh mông thì tha hồ mà tắm. Tắm nước biển( nước mặn) mà không có nước ngọt tráng thì tóc cứng đơ như bôi keo. Đầu ngứa ngáy không chịu được. Da nhớp nháp, dính dớp vô cùng.
Đi biển dài ngày ai cũng bị hắc lào, ghẻ lở vì không được tắm nước ngọt. Lúc ngứa bôi loại thuốc nước của TQ. Bôi vào nóng, xót, xộc lên tận óc. Mấy chú lính thủy tồng ngồng nhảy tưng tưng, cạu nhỏ vật lên, vật xuống, ngoắt bên nọ, ngoắt bên kia cho khỏi xót. Đứng xa nhìn giống như một lũ điên.
Đấy đời lính thủy vậy đấy. Nó không đẹp như các câu thơ:
Em thân yêu đã bao giờ thấy biển
Khi trăng lên rắc vàng trong nước biếc
Núi ngủ trong mơ nghe biển tâm tình
Một tiếng còi tàu vang giữa đêm khuya...
Còn nhiều chuyện lắm, cạo hà, cạo gỉ, sơn tàu v.v khi tàu đi biển về. Lính đều phải làm. Không được " Nhàn cư vi bất thiện" ngồi chơi dễ nảy sinh tư tưởng xấu.
Khi khác sẽ kể tiếp! Chúc mọi người vui vẻ hạnh phúc!
T.H.Q
Trái tim người lính
Nguồn VHPT: https://vanhoavaphattrien.vn/chuyen-tam-rua-ve-sinh-tren-tau-khong-so-a17764.html