Dặm ngàn hoa
Chị sợ những khoảnh khắc chiều cuối năm này. Một mình lẻ loi trong hoa vàng cuối vụ, lênh đênh khắc khoải mong ngóng người về. Đã bao mùa đông qua đi chị vẫn lẻ loi nhìn hoa cải bến sông quê.
Nhìn hoa vàng bên giậu mà thương nhớ những kỷ niệm xưa. Anh hái hoa vàng kết vương miện cài lên tóc cho láng giềng. Tiếng thì thầm của anh hòa trong tiếng sóng biển: đợi anh về em nhé. Chị e lệ gật đầu rồi bận bịu với lũ học trò mà quên đi tháng năm.
Người ta vẫn mải mê với công danh sự nghiệp bên trời Âu tuyết trắng mà quên đi dáng nhỏ bên triền hoa vàng sông quê mỗi độ đông về. Tết! Tết lại sắp về. Đào trong vườn hàm tiếu đợi sớm xuân khoe sắc hồng. Cội tuyết mai chíu chít những nụ trắng phớt xanh chờ khói ấm là bung lụa. Cội tuyết mai già nua trong sương giá nhưng hứa hẹn một màu trắng tinh khôi tao nhã.
Tiếng cổ thi ngân nga trong gió lạnh: “Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận/Đình tiền tạc dạ nhất chi mai”. Ông giáo già bên hàng xóm lặt những chiếc lá mai úa vàng, âu yếm nhìn nụ mai rồi khe khẽ ngâm thơ của Mãn Giác Thiền sư.
Vâng hoa nở rồi hoa tàn. Luân hồi bao kiếp hoa nhưng hồng phai của nhân gian lại tề tựu khi xuân về. Chị quên sao được khi mai đào vườn nhà chíu chít nụ đợi bung lụa khoe dáng xuân thì chiều 30 nào anh cũng đáp chuyến xe cuối cùng về làng. Anh vội vàng chạy sang nhà chị với những cành violet tím…
Nỗi nhớ lại ập òa thổn thức lòng chị nhưng ngày giáp Tết. Không thể mãi lạnh lòng những buổi chiều cuối năm khi bao âm thanh đang dội vào lòng chị khắc khoải…
Chị bừng tỉnh khi bến sông quê chợt rộn rã bởi tiếng người đàn bà đi chợ về... Ánh mắt chị rạng ngời khi nhìn thấy bước chân anh vào ngõ nhỏ. Má chợt ửng hồng như người say rượu, mắt huyền đen mơ màng trong ánh nhìn của người yêu. Chị hồi nhớ trong bâng khuâng mà ăm ắp kỷ niệm. Chị nhớ bao nhiêu cái Tết đã trôi qua. Chị có anh rồi lại vắng anh. Hoa đào tàn rồi hoa đào nở. Người ta nhớ Tết khi Tết đang về. Người ta mong Tết khi Tết vừa qua. Cô giáo làng muộn duyên trong chờ đợi âm thầm mỗi giao thừa. Nghe mưa hát trên ngón tay, nghe mưa rắc trên cõi vô thường. Nghe mầm cây ngủ đông cụng cựa hơi ấm của mùa xuân. Chị lặng lẽ vào vườn đông vun lá cuối mùa châm lửa. Gió reo lủa rừng rực. Ngọn khói lơ phơ bay. Khói ấm trắng loang trong không gian. Đôi bàn tay thon gầy như búp huệ trắng muốt hơ lên ngọn lửa rồi lặng lẽ áp lên khuôn mặt. Hanh hao làm má chị rực hồng. Khói ấm loang chiều đông như ướp bao thương nhớ. Dặm ngàn hoa lệ bỗng nhòa.
Và kia chân chỉ muốn khụy xuống khi bóng một người đàn ông ôm bó hoa violet tím đang tiến về phía chị. Chị bàng hoàng và bật khóc khi nghe anh nói: anh đã về với em rồi mà. Hoa tím của em đây…
Nghe trong gió có bước chân của mùa xuân đang gọi. Bước trùng phùng cách xa giờ đoàn tụ trong hạnh phúc ngọt lành. Dặm ngàn hoa… Dặm ngàn yêu… Dặm ngàn xuân trở về trong cái Tết sum vầy.
Nguồn Đồng Nai: https://baodongnai.com.vn/dong-nai-cuoi-tuan/202402/dam-ngan-hoa-cee3f8a/