Đông lạnh mới nhớ tới xuân...

Những ngày đông tràn về tựa cơn sóng lạnh ùa tới. Tôi ngồi lặng bên khung cửa sổ, vòng tay ôm lấy cơ thể mình như để chống chọi với cái rét len lỏi. Gió ngoài kia rít lên từng hồi, mang theo màn sương mỏng giăng kín đất trời. Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi lại vô thức trôi về những mùa xuân đã xa - nơi ánh nắng dịu dàng len lỏi qua từng tán cây, nơi tiếng chim gọi bầy làm lay động cả một góc ký ức.

Minh họa: BH

Minh họa: BH

Ngày ấy, khi còn là một đứa trẻ, tôi luôn nhìn mùa đông bằng đôi mắt hờn dỗi. Mùa đông chẳng có gì đẹp đẽ ngoài những cơn gió rít mạnh vào tai, hơi lạnh buốt giá khiến những ngón tay đỏ tấy, và bầu trời xám xịt như muốn nuốt trọn cả ngày dài. Nhưng mùa đông ở quê lại có một điều gì đó rất đặc biệt - điều mà mãi sau này tôi mới nhận ra. Đó là bếp lửa hồng trong góc nhà, là hơi ấm len qua những tấm chăn bông dày, là ánh mắt mẹ cười hiền hòa khi khẽ đắp thêm chăn cho tôi giữa đêm lạnh.

Tôi nhớ những buổi chiều đông, mùi khoai nướng thơm lừng quyện trong không gian nhỏ hẹp, xua đi cái lạnh lẽo ùa qua những khe cửa. Tôi và mẹ thường ngồi bên bếp lửa, mẹ kể những câu chuyện ngày xưa còn tôi vừa lắng nghe, vừa áp tay vào hơi ấm từ ngọn lửa bập bùng. Nhưng dẫu có thế nào, cái lạnh vẫn len lỏi trong lòng tôi - một nỗi khát khao vô hình về ánh nắng, về mùa xuân.

Mùa xuân trong ký ức của tôi luôn gắn liền với sắc hoa đào thắm đỏ trước sân nhà, với tiếng mưa phùn nhẹ hạt rơi tí tách trên mái ngói cũ, và với những buổi sáng đầy tiếng cười vang trong chợ tết. Hình ảnh mẹ lúi húi bên góc chợ, chọn từng cành đào, từng bó hoa cúc vàng khiến lòng tôi chộn rộn đến lạ. Tôi nhớ nhất cảm giác lần đầu được mẹ cho phép tự tay cắm cành đào vào bình, vụng về nhưng tràn đầy háo hức. Cành đào ấy đứng kiêu hãnh trong gian nhà, như một lời chào gọi xuân về, làm tan chảy cái lạnh giá của mùa đông vừa qua.

Mùa đông dạy tôi cách yêu thương mùa xuân không chỉ qua sắc hoa hay ánh nắng, mà qua cả những phút giây sum họp bên gia đình. Những đêm cuối năm, cả nhà quây quần bên nồi bánh chưng sôi lục bục, tiếng cười nói rộn ràng hòa quyện cùng hương thơm gạo nếp, lá dong. Trong màn sương lạnh, bầu trời đêm lấp lánh những ngôi sao như muốn chứng kiến niềm hạnh phúc giản dị của chúng tôi.

Đông lạnh đến đâu, chỉ cần nghĩ đến những ngày xuân ấm áp ấy, lòng tôi lại thấy nhẹ nhàng hơn. Thì ra, cái giá rét của mùa đông không chỉ để thử thách sức chịu đựng, mà còn để nhắc nhở ta rằng, sau những ngày đông dài tê tái, luôn có một mùa xuân chờ đợi với sự sống mới, niềm hy vọng mới.

Giữa những ngày đông lạnh giá hiện tại, tôi lại nhớ hơi ấm từ bàn tay mẹ - đôi tay từng đưa tôi qua những ngày giá buốt, từng nhẹ nhàng lau giọt nước mắt khi tôi bật khóc vì lạnh. Mẹ hay bảo: “Đông rồi cũng qua, chịu rét để thấy mùa xuân quý và đẹp hơn con ạ”.

Gió đông thổi lạnh lẽo là vậy, nhưng lại khiến lòng tôi càng khao khát những điều ấm áp. Trong cái lạnh cắt da, từng hình ảnh xuân ùa về trong tôi như những ngọn lửa nhỏ thắp sáng. Tôi thấy lại khung cảnh cánh đồng rực rỡ ánh nắng ngày đầu xuân, những nhành cây trổ lộc non xanh mơn mởn, và cả tiếng cười của lũ trẻ con làng quê đang chơi đùa bên thềm.

Ngồi bên khung cửa sổ, tôi để mặc những cơn gió lạnh ùa qua, không còn co mình né tránh. Đông càng lạnh, lòng người càng dễ mềm đi để nhớ về những điều ấm áp. Mùa xuân không chỉ là nắng ấm hay hoa lá, mà còn là sự sống, là tình yêu, là sự đoàn viên.

Tản văn của Đức Anh (CTV)

Nguồn Thanh Hóa: https://vhds.baothanhhoa.vn/dong-lanh-moi-nho-toi-xuan-34451.htm