Gương mặt thơ: Đỗ Trọng Khơi
Bản thân Đỗ Trọng Khơi đã là một bài thơ kỳ lạ. Là một trong mấy nhà thơ bị tàn tật từ nhỏ, anh nằm một chỗ, tự học và làm thơ.
Rồi từ làm thơ mà có cô thủ thư ở tận một tỉnh miền Tây đọc thơ rồi cảm, rồi lặn lội ra thăm, rồi... quyết định gắn đời mình với thơ và nhà thơ, dù cô vừa thi đậu viên chức sau mấy năm lận đận hợp đồng. Bỏ hết để ra Thái Bình làm một cái chân, cái tay cho nhà thơ.
Cũng “đi thực tế” bằng thơ như những nhà thơ cùng cảnh, nhưng biên độ thơ Đỗ Trọng Khơi như rộng hơn, sự đọc của anh cũng nhiều và tinh hơn. Vì thế, thơ anh vừa có tính triết lý lại nhiều âm vang thực tiễn: “Thế gian khởi từ Nước/nhân gian khởi từ Lời/Mùi hương trở mình khi chạm hơi người/thường là lúc trời khuya khoắt lắm”. Hay như: “Qua mai tôi sẽ đi-về/dầu người có ngủ dầu mê có dầy/trời còn ngụ ở lòng tay/tôi còn tôi dưới đế giày nhân gian”.
Thơ Đỗ Trọng Khơi đầy lạc quan và thấm đẫm nhân tình thế thái. Thơ giúp anh đi khắp nơi, thăm nhiều nơi nhiều người và ngược lại, nhiều người yêu thơ đến với anh. Tôi may mắn cũng đã được đến thăm vợ chồng anh chỉ để bày tỏ lòng cảm phục cái tổ ấm đầy tiếng cười ấy.
Anh là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam từ năm 2001 và có gần 20 tập sách đã xuất bản.
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.
ĐÊM NAY
Khi nghĩa lý vang lên là lúc ngôn từ vắng lặng
lúc bầy côn trùng ngậm trăng vào miệng đất.
Đêm nay bố con ta dạo bên hồ
bầy tinh tú ngủ im trên sóng.
Thế gian khởi từ Nước
nhân gian khởi từ Lời.
Mùi hương trở mình khi chạm hơi người
thường là lúc trời khuya khoắt lắm.
Và nghe đâu mầm sáng nở trong cây đêm
bố con ta gắng chờ xem, hãy gắng!
NÀY, CHIỀU KIẾP TRƯỚC
Này phiến đá xanh xao kia
kiếp trước đó,
ta bên mi chưa nhỉ?
Này một nếp nhà, những đứa con thơ
lẫm chẫm, lon ton, i ơ bậu cửa
một mái bếp đượm nồng củi lửa.
Này chú chó vàng kia
xin đừng bỏ đi thêm lần nữa
ngồi khoanh chiều vào lòng canh đêm trước ngõ.
Này em, nhớ chăng kiếp trước, có thể là trước nữa
ta đã viết tặng em bài thơ dòng dòng chữ kia sương khói
hun hút trần gian lại nuối bóng em rồi.
Em cầm trùng trùng kiếp lướt qua vội vội
ta chạy theo mê man tức tưởi
em quên rồi ư-lần sống ấy-con người?
Chiều đếm ta vào đầy một sáu mươi!
CHIỀU QUÊ
Dắt chiều rủ gió đi chơi
thăm sông dạm bến bỏ lơi mất chiều
tìm thì chỉ thấy nước kêu
thấy con gió dưới đáy chiều lạnh run.
Rồi rời phố vắng về thôn
gặp con mây bước bồn chồn ngang qua
đi đâu? Mây bảo, về nhà
nhà đâu? Mây trỏ xa xa cuối đường.
Ngó trăng, mảnh lạc trong sương
mảnh lưu như một nét gương phai màu
đi, mà ra chả đi đâu
ngàn năm trăng bạn có bầu đêm thôi.
Cất chiều vào túi rong chơi
tìm người, gặp cỏ cây thời ấu thơ
bãi sông có chú sọi cờ,
giương vây vẫy sóng nói mơ câu gì.
Con cò trải mấy thuở quê
duyên phận ngỏ gì tiếng nước nỉ non!
Nguồn Gia Lai: https://baogialai.com.vn/guong-mat-tho-do-trong-khoi-post249461.html