Mùi mồ hôi của mẹ

Tính đến hôm nay tôi đã xa vòng tay mẹ hơn hai mươi năm có lẻ. Lạ thay mỗi lần nhớ về mẹ, mùi mồ hôi của mẹ lại thoảng qua trong ký ức của tôi. Đó là một mùi hương thật dịu dàng, luyến lưu khó có thể nào mà quên được.

Mẹ tôi làm ruộng nên người lúc nào cũng có mồ hôi. Tấm áo lao động của mẹ luôn đọng lại những giọt mồ hôi đẫm ướt. Những giọt mồ hôi mặn chát của người làm ruộng một nắng hai sương, bắt đầu từ khuôn mặt sạm đen chằng chịt những vết chân chim, những nốt tàn nhang lốm đốm, mồ hôi rơi xuống nhỏ giọt, qua lớp vải xù xì và đọng lại. Mùi mồ hôi của mẹ lúc đó mang vị mằn mặn, một chút ngai ngái thoảng mùi bùn ruộng, mùi phù sa dưới sông, hồ. Có khi là cộng hưởng thêm mùi lúa mới của rộn ràng ngày gặt. Mồ hôi lấm tấm trên mái tóc hoa tiêu của mẹ, dính bết vào chiếc nón lá thân thương mẹ đội. Trưa hè, mất điện mẹ cầm chiếc nón lá quạt mát giấc ngủ tôi. Mùi mồ hôi lại thoảng vào trong giấc mơ với lời ru hời cánh võng, câu ca dao ngọt ngào.

Buổi sáng tinh mơ, khi sương còn đọng trên tán lá và mặt trời thì lấp lóa sau lũy tre làng, mẹ ra vườn nhổ cỏ, chăm bẵm cho cây cối. Khi đó mùi mồ hôi của mẹ lại quyện thêm mùi tươi mát của ban mai, của nắng sớm tinh khôi và mùi cỏ cây ngày mới dịu lành. Những bó rau xanh của mẹ đọng mùi mồ hôi tảo tần, xanh tươi ngút ngàn. Bông bí vàng rực, quả cà tím bóng lưỡng cũng chất chứa đầy nỗi niềm với giọt mồ hôi của mẹ. Có chú kiến đang đi kiếm mồi khựng lại như tìm kiếm được một bí mật nào đó. Bí mật đó chắc chắn là những giọt mồ hôi của mẹ rơi xuống, đang còn nóng hôi hổi.

Chái bếp đỏ rực, bóng mẹ đã sẵn sàng cho những bữa ăn dành trọn yêu thương cho chồng con. Mùi mồ hôi của mẹ lúc này lại pha lẫn mùi khói củi, mùi rơm rạ và cả mùi thức ăn. Khoai lang trên rẫy ngọt bùi, củ mì bở tơi mùi hương vị mùa, tinh hoa đất trời quê hương. Chén cơm nguội chiên với tóp mỡ thơm phưng phức. Mẹ nhanh tay múc từng phần ra chén cho các con. Trong những bữa ăn trọn vị yêu thương đó chắc chắn sẽ có những vất vả sớm hôm những giọt mồ hôi của mẹ rơi xuống. Tôi đã nhiều lần bị khói làm cay xè mắt và lòng quặn thắt khi thấy mẹ hì hụi thổi lửa, chất củi ướt trời mưa vào bếp, nhen nhóm từng ngọn lửa bé xíu. Tôi đưa tay quệt vội lấm tấm những giọt mồ hôi trên trán mẹ, rồi vô tình tay chạm khóe miệng, tôi thấy vị mặn mòi thoáng qua… Cái hương vị đó, tôi dành một niềm yêu đặc biệt, bởi mỗi khi ký ức nhắc nhớ thì yêu thương trong lòng lại trỗi dậy. Mùi mồ hôi của mẹ tôi thật dịu dàng.

Mùa tựu trường với tiếng trống giục giã biết bao nhiêu thế hệ học sinh. Vào mỗi đầu mùa học, mẹ lúc nào cũng tự tay bọc lấy sách vở cho mấy chị em và viết nhãn vở. Sáng mùa thu trời trong xanh leo lẻo quyện mùi háo hức là mùi sách vở thơm tho, mùi hương mồ hôi bàn tay mẹ gầy gò, tảo tần. Tôi đã đi qua không biết bao nhiêu mùa tựu trường để rồi mỗi khi thấy thu sang, thấy tiếng trống lại nhớ mẹ đến bần thần. Tôi nhớ và thèm cái khoảnh khắc được ôm đống sách vở trên tay mà đưa lên mũi hít hà cho thật đã tất cả các mùi quyện lẫn. Năm tháng với mùi mồ hôi của mẹ đã đưa tôi vào đời bằng ước mơ…

Mùi mồ hôi của mẹ vẫn là mùi hương vẹn nguyên, đọng mãi trong ký ức. Tôi đã cố gắng không nhớ đi cho lòng nhẹ vơi vậy mà hôm nay nhớ về mẹ lòng tôi lại gợn sóng li ti. Nỗi nhớ về mẹ, nhớ quê hương, nhớ tuổi thơ cứ thế mà trào lên da diết. Một mùi hương dịu dàng đã theo tôi đi suốt cuộc đời này.

Đào Thanh Tùng

Nguồn Bình Phước: https://baobinhphuoc.com.vn/news/19/142460/mui-mo-hoi-cua-me