Nếu một lần được lựa chọn...
Khả Hân vô thức bước đi dưới màn mưa, bàn tay vô định đặt lên bụng, nơi có một mầm sống đang cựa mình. Kết thúc hay bắt đầu! Câu hỏi được lặp đi lặp lại nhiều lần nhưng lần nào Khả Hân cũng dừng lại ở hai chữ... Kết thúc.
Người ta thường nói “dì ghẻ” nhưng với Khả Hân cô luôn tự nhận mình là... con ghẻ. Từ khi bắt đầu nhận biết được mọi thứ xung quanh mình cô đã nhận được ánh mắt ghẻ lạnh của cha, sự lạnh nhạt của bà mẹ kế, sự chanh chua hóng hách của đứa em cùng cha khác mẹ. Trong khi người lớn luôn cho mọi thứ mình làm đều đúng thì Khả Hân vẫn cứ ngây thơ tự cho rằng bản thân chưa ngoan nên mới bị đối xử như vậy.
Dường như bất cứ thứ gì Hân làm dù có tốt đến đâu cũng chẳng có lấy một lời động viên an ủi, ngược lại chỉ cần Hân có sai sót thì hết cha đến dì đều lấy cớ để chì chiết, nhiết móc. Lâu dần Khả Hân sống khép kín với mọi người, buồn cũng chẳng khác gì vui, mọi thứ cứ lặng lẽ trôi qua. Hân thực sự không nhớ đã bao lâu cô và cha không ngồi với nhau, bởi cô biết chỉ cần thấy mặt cô là cha lại tìm cớ để chửi bới. Cho nên, cô là người chủ động tránh xa, nhất là từ khi cha cô nói ra những lời khiến cô chết lặng. Rằng vì cô là người đã giết chết mẹ cô, người ông ấy yêu thương hết lòng. Lần ấy, cha cô đã dùng ánh mắt căm phẫn nhìn cô rồi nói “vì sao mày không chết đi để bà ấy được sống?!.
Khả Hân từng nghĩ những câu chữ ông ấy nói ra chỉ có trên phim ảnh. Kỳ thực nó chẳng khác nào một dùi nhọn liên tục thúc thẳng vào lồng ngực cô, đau buốt. Là lỗi của cô ư? Vì cô mà mẹ chết ư?... Khả Hân ôm lấy đầu, tiếng thét theo đó phát ra đầy thống thiết, xót xa. Thì ra, đó là lý do để cha đối xử với cô như một kẻ tội đồ. Khoảnh khắc ấy, Khả Hân nhận ra rằng chờ đợi tình yêu thương từ cha vốn là điều không thể. Trong sâu thẳm trái tim Khả Hân vốn nghĩ, cha đã từng có lúc quan tâm đến cô, cho dù chỉ là một chút thôi. Nhưng cuối cùng cô hiểu, hóa ra một chút ấy đều là không có.
Khả Hân lờ mờ mở mắt ra. Trước mắt mọi thứ trở nên nhạt nhòa, không chút ấn tượng. Nói đúng ra, tất cả đều mơ hồ. Đầu tiên là chiếc giường, căn phòng, đồ đạc và đến cả cơ thể cô đều “có vấn đề”. Toàn thân đau nhức, đầu óc quay cuồng... Khả Hân lấy hết sức bình sinh ngồi bật dậy. Trước mắt Khả Hân, làn khói thuốc trắng đục cuộn vào nhau thành một dải dài. Người đàn ông với thân hình vạm vỡ đứng quay lưng về phía cô, nửa thân dưới chỉ được che đậy bằng khăn tắm... Chuyện gì đang xảy ra, tại sao Khả Hân không nhớ. Tại sao, Khả Hân lại ở đây cùng người đàn ông xa lạ? Nhìn vào tấm ga giường, Khả Hân “A...” lên một tiếng rồi ngất lịm đi.
Hai tháng trôi qua, Khả Hân vẫn đi tìm câu trả lời vì sao, chuyện gì đã xảy ra với cô ngày hôm ấy nhưng tất cả vẫn là một dấu chấm. Xung quanh nhiều thứ đã thay đổi, duy chỉ có sự lạnh nhạt của cha và bà mẹ kế đối với cô thì vẫn như xưa. “Mẹ cho con thêm tiền tiêu, con hết tiền rồi. Khả An, cô em gái cùng cha khác mẹ nhỏng nhẽo, vòi vĩnh. Mới đó mà đã hết tiền? Con nên nhớ số tiền “con bán Khả Hân” không hề nhỏ, sao có thể hết rồi chứ? Ngần ấy mà nhiều, con đi bar rồi mua ít đồ chứ nhiêu... Con bé cái miệng lại, nếu ai biết chính con đã “bán chị con” thì chết cả nút”.
Bán! Là em Khả Hân đã bán cô. Có lẽ nào, đó là câu trả lời của hai tháng trước mà cô luôn đi tìm. Khả Hân đẩy cửa bước vào, hai con người trước mắt cô vì đột ngột, sợ hãi mà xô về một phía. Ánh mắt sắc lạnh của Khả Hân quét lên hai mẹ con họ. Nếu ánh mắt có thể giết người thì ngay lúc này, hai con người kia đã chết mấy trăm lần dưới ánh mắt của Khả Hân. Chuyện tàn nhẫn nhất trên đời này chính là phải chịu cảnh đớn đau do những người thân một tay tạo nên như thế này.
Khả Hân lao ra khỏi nhà. Sau lưng cô là đêm sâu như kéo vào vô tận. Tiếng xe ô tô phanh rít kéo dài, Khả Hân chầm chậm mất đi ý thức, khi cô tỉnh lại đã thấy mình trong bệnh viện. Cô đã chọn kết thúc cuộc đời đầy ê chề nhục nhã và đớn đau tại sao lại cứu cô. Với cô, trong chuyện này không hề có sự biết ơn mà thêm phần oán giận. Bên tai cô vẫn văng vẳng tiếng cô em gái và câu chuyện đã “bán” mình đi để lấy tiền tiêu xài. Chỉ nghĩ thôi, cô đã không thể nào thở được, trái tim đau đớn vô cùng.
Trước mắt Khả Hân là một người đàn ông trong bộ vét đen lịch lãm. Anh giới thiệu, anh là người đã tông phải cô, anh hứa sẽ có trách nhiệm với cô. Mặc dù tìm mọi cách khước từ nhưng người đàn ông ấy vẫn quan tâm, chăm sóc như kiểu muốn bù đắp, trả nợ...
Anh! Phát hiện ra cô ngay sau khi xảy ra vụ tai nạn. Anh nói, đó là Nhân duyên. Anh đã mất hai tháng để đi tìm cô sau lần ấy nhưng cô như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này. Đến khi anh thấy tuyệt vọng nhất, cô lại ở ngay trước mặt, là anh điều khiển xe đụng phải cô. Người con gái ấy đối với anh quả nhiên đặc biệt. Bây giờ thì anh thực sự đã tìm được cô, cũng thực sự biết cô đang mang thai. Và, anh chắc chắn đứa trẻ đó là con của anh vì không thể nào có thể trùng hợp về thời gian đến như vậy. Anh vẫn giữ im lặng, vẫn giấu cô tất cả mọi chuyện, vẫn luôn ở bên cô và tất nhiên anh cũng cậy nhờ bác sỹ không cho biết cô đã mang thai. Những ngày bên nhau, Khả Hân từ khó chịu chuyển sang cảm mến người đàn ông ấy. Thi thoảng nhìn anh từ phía sau, Khả Hân lại thoáng qua hình ảnh người đàn ông cùng cô đêm đó nhưng lại nhanh chóng gạt đi, chẳng qua chỉ là “người giống người”!.
Bây giờ thì Khả Hân không thể dối lòng mình, cô đã yêu người đàn ông bên cạnh nhưng cô biết là không thể. Tại sao cô lại có thai, làm sao cô có thể yêu anh, cô thực không xứng đáng. Anh chẳng khác nào là bông pháo hoa trong cuộc đời cô, nó chỉ đẹp trong phút chốc nhưng đã đủ để thắp sáng cả cuộc đời cô. Đây có lẽ là lần đầu tiên Khả Hân chủ động ôm người đàn ông đó. Khả Hân cắn chặt môi, nhìn người đàn ông cô yêu, nghĩ đến phải cách xa mà đau khổ tột cùng.
Váng chiều đậm đặc, Khả Hân vô thức bước đi dưới màn mưa, bàn tay vô định đặt lên bụng, nơi có một mầm sống đang cựa mình. Kết thúc hay bắt đầu! Câu hỏi được lặp đi lặp lại nhiều lần nhưng lần nào Khả Hân cũng dừng lại ở hai chữ... Kết thúc. Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác đẩy lặn ngụp trong tuyệt vọng. Khả Hân đưa tay vịn vào thành cầu, nhấc chân khỏi mặt nền thì một bàn tay rắn chắc túm lấy. “Sao em có thể chứ? Chẳng lẽ em không cần con, không cần anh? Anh xin lỗi vì tất cả, hãy cho anh một cơ hội...”.
“Là em đã có thai với người đàn ông khác, em xin lỗi, em không xứng đáng”, lời nói trong nước mắt của Khả Hân càng trở nên thống thiết. Khả Hân vẫn chưa từ bỏ ý định ban đầu của mình, gồng người giãy giụa. “Là anh! người đàn ông cùng em là anh, đứa bé là con anh, em nghe rõ chưa”. Anh ôm chặt lấy cô, khóc như một đứa trẻ. Anh đã rất hối hận, đáng lẽ ra khi tìm hiểu được sự thật anh phải nói cho cô biết. Anh, chỉ vì cái sĩ diện rẻ tiền “bỏ tiền mua trinh tiết của cô” mà đâm ra hèn nhát, chỉ một chút nữa thôi anh đã mất đi cùng lúc hai người.
Không hề dễ dàng chút nào để chấp nhận sự thật nhưng cuối cùng Khả Hân chọn bỏ qua tất cả để ở bên cạnh anh. Cuộc sống luôn là điều bất ngờ, tình yêu lại là thứ bất ngờ nhất trong cuộc sống. Vậy nhưng, nếu được một lần lựa chọn ước mơ, cả Khả Hân và anh đều ước rằng họ tự nhiên mà gặp, tự nhiên mà yêu nhau, tự nhiên mà gắn bó, không phải trải qua bất cứ cuộc sắp đặt hay “bán- mua”...