Những tấm gương vươn lên từ bóng tối

Không đầu hàng số phận, những người khiếm thị đã vươn lên nghịch cảnh, tự thắp lên ánh sáng cho cuộc đời mình.

Những đứa trẻ khiếm thị nỗ lực học chữ ở Trung tâm Giáo dục dạy nghề, Hội người mù tỉnh Thanh Hóa.

Những đứa trẻ khiếm thị nỗ lực học chữ ở Trung tâm Giáo dục dạy nghề, Hội người mù tỉnh Thanh Hóa.

Khi những ngón tay chạm vào ánh sáng

Phạm Đức Bính (15 tuổi) sinh ra trong một gia đình nghèo ở vùng quê xã Đông Thành (tỉnh Thanh Hóa). Nỗi bất hạnh lớn nhất là em sinh ra trong thế giới không có ánh sáng.

Em kể, trước 7 tuổi còn nhìn thấy mờ mờ thế nhưng từ khi 7 tuổi em hoàn toàn không còn nhìn thấy gì nữa. Thấy các bạn cùng trang lứa đến trường, Bính cũng xin bố mẹ cho đi học.

9 tuổi, bố mẹ đưa Bính xuống Trung tâm giáo dục dạy nghề, Hội người mù tỉnh Thanh Hóa. Ở đây cậu bé được thầy cô hướng dẫn học chữ braille. Từng dấu chấm, từng dòng chữ Braille đã mở ra cho cậu bé một cánh cửa khác của tri thức.

Em học chậm hơn người khác, nhưng không bỏ cuộc. Ban ngày đến lớp dành cho trẻ khiếm thị, ban đêm em tự lần từng trang sách, lẩm nhẩm đọc trong bóng tối – nơi vốn dĩ đã là thế giới của mình. Thấm thoát đã 6 năm trôi qua, cậu bé Phạm Đức Bính có thêm một ngôi nhà thứ 2. Vượt qua mọi khó khăn ở lớp học chữ Braille, giờ đây mỗi ngày Bính lại được đến Trường THCS Tân Sơn để theo học cùng các bạn mắt sáng.

 Phạm Đức Bính mơ ước trở thành thầy giáo dạy đàn piano cho những đứa trẻ khiếm thị như mình.

Phạm Đức Bính mơ ước trở thành thầy giáo dạy đàn piano cho những đứa trẻ khiếm thị như mình.

Không chỉ nỗ lực theo đuổi con chữ, Bính còn nỗ lực học đàn. Âm nhạc đến với em như một định mệnh. Trong một buổi sinh hoạt ở trung tâm hỗ trợ người khiếm thị, em lần đầu chạm tay vào cây đàn piano. Những phím đàn trắng – đen không hiện ra trước mắt, nhưng vang lên rõ ràng trong tâm trí. Từ đó, âm thanh này đã trở thành “đôi mắt” mới của em.

Em học đàn bằng cách lắng nghe, ghi nhớ và cảm nhận. Không bản nhạc in, không nhìn tay thầy hướng dẫn, chỉ có đôi tai và trí nhớ. Mỗi bản nhạc, em phải nghe hàng chục lần, ghi nhớ vị trí từng phím, từng hợp âm.

Ngón tay nhỏ bé gõ lên phím đàn, ban đầu vụng về, rồi dần dần mềm mại, tự tin. Những bản nhạc giản đơn trở thành khúc nhạc hoàn chỉnh. Tiếng đàn của em không cầu kỳ kỹ thuật, nhưng đầy cảm xúc – như chính hành trình em đang đi qua.

“Em đã học đàn Piano được 4 năm và đang cố gắng để sau này trở thành thầy giáo dạy đàn cho những đứa trẻ khiếm thị như em”, Bính bộc bạch.

Từ cậu bé khiếm thị đến cử nhân Luật

Một tấm gương sáng không thể không nhắc đến là anh Lê Sỹ Anh - Chủ tịch Hội Người mù xã Triệu Sơn, nhiều người dành cho anh sự mến phục. Sinh năm 1989 ở phường Đông Sơn (tỉnh Thanh Hóa) với cơ thể vốn lành lặn. Lên 5 tuổi, sau một tai nạn, anh mất đi đôi mắt sáng.

 Anh Lê Sỹ Anh, Chủ tịch Hội người mù xã Triệu Sơn.

Anh Lê Sỹ Anh, Chủ tịch Hội người mù xã Triệu Sơn.

Năm 1997, biết được thông tin người mù có thể học chữ nổi, cậu bé Sỹ Anh đòi bố mẹ cho đến trường. Thương con, bố mẹ Sỹ Anh hằng ngày vượt gần 20km để đưa con đến Hội người mù tỉnh Thanh Hóa học. Sau 2 năm học lớp tiền hòa nhập tại Trung tâm, Sỹ Anh về địa phương mang theo ước mơ học chữ thế nhưng cậu bé bị từ chối.

Không chấp nhận mù chữ, năm 2001, Sỹ Anh lại xa gia đình, khăn gói xuống Trung tâm Giáo dục dạy nghề cho người mù tỉnh Thanh Hóa để theo học tiểu học.

Lên lớp 3, Sỹ Anh trở về trường học gần nhà. Hành trình suốt 12 năm đến trường của Sỹ Anh vượt qua muôn vàn khó khăn, nhưng chưa một ngày Sỹ Anh nghỉ học. Vì thế, Sỹ Anh liên tục đạt kết quả học tập tốt, nhận nhiều giấy khen qua các năm học.

Năm 2012, tốt nghiệp THPT, chàng trai Lê Sỹ Anh đứng trước ngã rẽ cuộc đời. Cũng như các bạn bè cùng trang lứa, Sỹ Anh mong mình có thể vào đại học. Tuy nhiên, việc học đại học xa nhà với một người khiếm thị không phải chuyện dễ dàng và ngay cả bố mẹ cũng khuyên Sỹ Anh suy nghĩ lại. Tuy nhiên, với niềm tin và quyết tâm, một lần nữa Sỹ Anh lại quyết định đi trên con đường mình lựa chọn - anh trúng tuyển vào Trường Đại học Luật Hà Nội.

Vượt qua những năm tháng học tập, năm 2016 anh tốt nghiệp và về làm Phó Chủ tịch Hội Người mù huyện Thiệu Hóa (cũ). Đến tháng 5/2019 anh được bầu làm Chủ tịch Hội Người mù huyện Triệu Sơn (nay là Hội người mù xã Triệu Sơn)

Những đứa trẻ ở Trung tâm Giáo dục nghề nghiệp thuộc Hội người mù tỉnh Thanh Hóa như cậu bé Bính đang miệt mài học chữ và theo đuổi ước mơ hay anh Sỹ Anh, người đã bước ra khỏi bóng tối cuộc đời là những tấm gương tiêu biểu trong số hàng trăm tấm gương người khiếm thị biết vượt qua hoàn cảnh, vươn lên trong cuộc sống.

Đồng hành cùng các em, những thầy, cô giáo nơi đây đã tận tâm động viên, miệt mài truyền thụ kiến thức, khơi dậy ước mơ, mở cánh cửa tri thức để các em vươn lên. Sự khó khăn, vất vả của những người thầy, người cô khó có thể diễn tả hết thành lời, bởi ngoài dạy chữ, các thầy, cô còn phải luôn thấu hiểu, cảm thông để các em có thêm động lực, niềm tin vào cuộc sống.

Cô giáo Lê Thị Ánh Dương, tâm sự: “Dù khiếm thị nhưng mỗi cháu lại có năng khiếu riêng, cháu chơi đàn giỏi, cháu hát hay, nhiều cháu thông minh, thậm chí tiếp thu bài còn hơn các em mắt sáng. Để đồng hành cùng các em, ngoài ngày ngày gắn bó, cô trò phải cùng nhau khổ luyện khá vất vả”.

Một lớp học nhiều “không”, không bảng, không phấn, không cùng lứa tuổi nhưng với sự cố gắng vươn lên, nhiều em khiếm thị đã tốt nghiệp đại học, làm chủ được cuộc sống của chính mình, không còn là gánh nặng cho gia đình và xã hội. Điển hình như Lê Sỹ Anh hay Vũ Đình Tuấn, sau khi tốt nghiệp đại học khoa học xã hội và nhân văn Huế được giữ lại công tác tại Hội Người mù tỉnh Thừa Thiên Huế...

Ông Nguyễn Xuân Trung, Chủ tịch Hội Người mù tỉnh, cho biết: “Hội Người mù tỉnh Thanh Hóa hiện nay có hàng nghìn hội viên, trong đó có nhiều bạn trẻ. Được sự quan tâm của Đảng, Nhà nước, các cấp chính quyền và ngành, những năm qua các hội viên hội người mù trên địa bàn tỉnh đã được chăm sóc, hỗ trợ, giúp đỡ để từng bước khắc phục khó khăn, vươn lên trong cuộc sống.

“Để không trở thành gánh nặng cho gia đình và người thân, nhiều người khiếm thị đã học chữ, học nghề, lao động, tạo nên giá trị cho cuộc sống với các công việc phù hợp như tẩm quất bấm huyệt, làm tăm, làm chổi. Cùng với đó, có nhiều người khiếm thị còn theo đuổi ước mơ học tập. Bên cạnh sự giúp đỡ từ cộng đồng, người thân thì bản thân mỗi người khiếm thị phải có ý chí, nghị lực vươn lên trong cuộc sống...”, Chủ tịch Hội Người mù tỉnh Thanh Hóa chia sẻ.

Nguyễn Thùy

Nguồn GD&TĐ: https://giaoducthoidai.vn/nhung-tam-guong-vuon-len-tu-bong-toi-post761869.html