Nỗi đau chạm đáy!
Ngần ấy thời gian trôi qua nhưng nỗi đau của bà Diệu vẫn vẹn nguyên một mối. Nỗi đau ấy không chỉ hiển hiện đời thường mà ngay cả trong giấc mơ cũng bủa vây, 'giam cầm' và nuốt chửng bà. Vết thương ấy, nỗi đau ấy chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ làm rỉ máu…
Ông bà ta nói “Hổ dữ không ăn thịt con” là để khẳng định rằng đến con hổ tàn bạo bao nhiêu, nó cũng biết thương con, bảo vệ không ăn thịt con mình thì trên đời này, không một ai có thể đối xử nhẫn tâm với con mình được. Cho nên mới nói, người mẹ ruột là Nguyễn Thị Lan Anh (SN 1991) và cha dượng Nguyễn Minh Tuấn (SN 1989) bạo hành cháu Anh Thư đến chết… thực chẳng bằng loài cầm thú.
Cái đó, người ta gọi nôm na là mất nhân tính, dư luận đã không thể kiệm lời khi dùng những ngôn từ nặng nề tạt thẳng về phía hai con người vô lương tâm đó. Tiếc rằng, sự có mặt của Anh Thư ở cõi đời này quá ngắn ngủi, đoạn đường cháu đi đã vĩnh viễn khép chặt ngay khi vừa được mở ra. Với Anh Thư, có lẽ đó là sự giải thoát!.
Phiên tòa khép lại, Nguyễn Thị Lan Anh và Nguyễn Minh Tuấn đã phải trả giá cho những việc làm của mình nhưng liệu nỗi đau có dừng lại?. Bà Diệu vừa lúc mất đi cháu ngoại, lại chứng kiến cảnh đứa con gái duy nhất của mình vào tù… thực chẳng dễ dàng gì để sống. Bà Diệu không ít lần tìm đến cái chết, bà nghĩ chỉ có chết đi mới có thể chấm dứt tất cả, bao gồm cả nỗi đau đang giằng xé tâm can bà ngày đêm. Nhưng cũng trong số lần suy nghĩ đó, bà nhớ đến đứa cháu gái xấu số của mình đã phải cố gắng để được sống như thế nào, đã phải vùng vẫy trong đau đớn ra sao và cháu bà đã tuyệt vọng đến bao nhiêu khi cửa tử mở ra… Bà phải sống, sống phần bà và sống cả phần cho cháu gái Anh Thư. Ngay cả khi tương lai không còn gì ngoài đau đớn, bà cũng sẽ kiên cường sống.
Người ta tin rằng “Nhân chi sơ, tính bổn thiện”, con người sinh ra đã mang sẵn bản tính lương thiện, chỉ là do hoàn cảnh và môi trường mới trở nên mất nhân tính. Vậy nhưng, không thể hoàn toàn đổ lỗi cho cuộc sống mà quên mất rằng bản thân cũng phải có bản lĩnh để chống lại nó. Nguyễn Thị Lan Anh có thể không có một cuộc đời trôi chảy, không có một cuộc sống an nhàn nhưng không thể phó mặc cho số phận mà để bản thân mặc tình sa ngã. Có thể nói, Lan Anh đã tự mình vẽ nên vô số đường cong chằng chịt cho cuộc đời mình. Những vấp ngã sai lầm tuổi trẻ mà Lan Anh trãi qua, bà Diệu đã dùng tình yêu thương của người mẹ dang tay ra đón nhận. Bà Diệu vẫn tin, hễ là có con đường thì cứ tự tin bước tới… và bà cũng tin cuộc hôn nhân với Nguyễn Minh Tuấn, con gái bà sẽ dừng lại ở hai chữ yêu thương sau những cuộc hôn nhân gãy gánh.
Lan Anh- Minh Tuấn đến với nhau và có một con chung, nhìn gia đình từng êm ấm, hạnh phúc không ai ngờ có ngày lại kết thúc bằng một bi kịch đau xót như thế. Bà Diệu cho biết, cuộc hôn nhân của bà vốn không trọn vẹn, ở tuổi 22 bà quyết định từ chối đi “bước nữa” dành cả tuổi thanh xuân nuôi con gái. Lan Anh học hết cấp 3 rồi cũng lấy chồng, sinh con. Cuộc sống hôn nhân vốn không bằng phẳng như Lan Anh nghĩ, vì vậy khi con trai hơn 3 tuổi cũng vì những mâu thuẫn trong cuộc sống, cô bỏ đi biền biệt một thời gian, rồi cuối cùng li hôn.
Kết thúc cuộc hôn nhân đầu, Lan Anh bỏ đi làm ăn xa, một thời gian sau quay về cùng với một người đàn ông kém cô 2 tuổi. Bà Diệu đã to nhỏ khuyên nhủ Lan Anh, phải cân nhắc trước các mối quan hệ, đặc biệt là sau một lần hạnh phúc đổ vỡ. Vậy rồi, một ngày trước đám cưới, khi gia đình 2 bên chuẩn bị mâm cỗ tươm tất, Lan Anh bất ngờ mang bụng bầu 6 tháng bỏ trốn. Hai tháng sau quay về, Lan Anh một mực đòi bỏ thai. Bà Diệu đã can ngăn và đứa bé được bà “cứu sống” đó chính là cháu Anh Thư.
Tuấn là người đàn ông đã dừng lại với Lan Anh ở cuộc hôn nhân thứ 3 này. Từ ngày theo Tuấn, thỉnh thoảng Lan Anh mới về thăm con. “Ngày 5/3/2020, Lan Anh gọi điện thoại xin đón cháu Anh Thư sang ở cùng, tôi không ngờ lần đi chơi này của con bé lại đau đớn như vậy. Đó cũng là lần cuối cùng bà cháu tôi còn nhìn thấy nhau…”, bà Diệu bật khóc. Cả Lan Anh và Tuấn đã hành hạ Anh Thư một cách dã man, khiến cháu tử vong… bà Diệu đã từng nghĩ mình hồ đồ nghe nhầm. Rồi bà lại huyễn hoặc cho rằng mình đang thấy ác mộng. Nhưng sau tất cả, hiện thực chính là hiện thực. Nhìn thân thể cháu chằng chịt vết thương bầm tím, bà Diệu chết trân. Lòng bà từng bước, từng bước rớt xuống vực sâu của sự bất lực cùng tuyệt vọng.
Ngày 18/11, vụ án được đưa ra xét xử, bà Diệu ôm theo di ảnh cháu với ngổn ngang nỗi đau đến tòa. Nhìn con gái con rể thay đổi lời khai như lật tờ giấy vụn, bà không hiểu được vì sao hai con người gọi là cha là mẹ kia lại “táng tận lương tâm” đến thế. Bà Diệu chua xót, ghì tấm di ảnh Anh Thư vào lòng, tâm cứ thế mà đớn đau. Người ta nói, con trẻ lớn lên không cha không mẹ ở bên như cỏ cây khô héo, cháu bà ngay cả cỏ cây khô héo cũng không bằng. Đó chính là lý do bà thương Anh Thư bằng năm bằng mười đứa cháu khác. Bà Diệu đã giành giật sự sống cho Anh Thư từ khi còn trong bụng mẹ, nhưng cuối cùng bà lại không bảo vệ được em ở thế giới này. Trên đời này, dù có rời xa nhau thì vẫn có thể tiếp tục sống nhưng với bà Diệu, cuộc sống không còn cháu Anh Thư lại đúng là một cực hình.
Bà Diệu vốn hy vọng sự sám hối của vợ chồng Lan Anh tại tòa sẽ phần nào làm dịu đi nỗi đau mất cháu của bà, linh hồn Anh Thư cũng vì thế mà được an ủi. Nhưng không! Bà đã kỳ vọng sai người. Những lời nói của Lan Anh chẳng khác nào xát muối vào vết thương. Tại tòa, con gái bà vẫn một lòng vì người đàn ông kia để nói. Bà Diệu đau lòng vì đến bây giờ Lan Anh vẫn u mê, Lan Anh vẫn không biết được đâu là khởi nguồn của đau đớn. Người chồng đã đẩy Lan Anh vào con đường nghiện ngập, người đã giết con mình… Lan Anh vẫn một lòng cầu mong bà xin tha chết cho Tuấn trong khi cô lại kiệm một lời xin lỗi bà, xin lỗi đứa con gái xấu số của cô.
Chỉ đến khi đại diện VKS đề nghị tuyên phạt Tuấn mức án tử hình, Lan Anh chung thân, Lan Anh mới òa khóc, khom người phủ phục xuống đất, quỳ và chắp tay hướng về phía bà Diệu nói "Con xin lỗi mẹ". TAND TP Hà Nội đã tuyên phạt Nguyễn Minh Tuấn mức án tử hình và Nguyễn Thị Lan Anh mức án chung thân về 2 tội danh “Giết người”, “Tàng trữ trái phép chất ma túy”. Nghe xong bản án sơ thẩm, Lan Anh thêm một lần nữa quỳ lạy người đang cầm di ảnh cháu ngoại gào khóc: "Mẹ ơi con xin lỗi, mẹ xin giảm án cho chồng con đi, con xin mẹ. Cuộc đời con chẳng ý nghĩa gì khi chồng con chết".
Vậy là bà Diệu và Anh Thư cháu bà từ nay âm dương cách biệt, còn với Lan Anh con gái bà, bây giờ thực sự hai người sẽ đi về hai ngã rẽ của riêng mình. Bà đã sống cả cuộc đời vì con nhưng đến cuối cùng vì con mà bà quấn bện trong đau đớn. Nỗi đau này thực sự đã chạm đến điểm tận cùng!.
(Tên những người liên quan đã được thay đổi)
Nguồn CL&XH: https://conglyxahoi.net.vn/phong-su/ban-an-luong-tam/noi-dau-cham-day-63729.html