Ra sân bay tiễn bạn trai đi Nhật, tôi 'khóc ngất' khi anh quay lại dúi thứ này vào tay
Tôi bằng lòng để Nam đi Nhật 4 năm, thậm chí trong thời gian đó tôi sẽ nuôi con 1 mình chờ Nam về, vậy mà.
Đầu năm Nam nói với tôi anh muốn đi Nhật để làm việc theo diện kĩ sư của công ty vì nếu cứ bình bình như hiện tại sẽ rất khó chúng tôi có thể cưới được nhau bởi lẽ cả 2 cùng nghèo, cưới về lấy gì nuôi con.
Tôi và Nam cùng quê, bố mẹ ở quê cũng là người quen biết với nhau nên biết tin 2 đứa yêu ai cũng mừng. Bạn bè tôi khen Nam hiền lành lại học giỏi, ngày xưa ở trường cấp 3 Nam cũng là niềm tự hào của thầy cô. Sau này học đại học nghe đâu vẫn học giỏi, ra trường được giữ lại trường làm trợ giảng.
Thế nhưng, vì theo con đường có phần học thuật, đòi hỏi phải bỏ thời gian, tiền bạc ban đầu nên mấy năm liên tục lương của anh cứ loanh quanh ở 5-7 triệu - đó là tiền làm ngoài, còn cơ bản Nam vẫn đi học. Ngày xưa nhiều lần tôi nghĩ hay là thôi bỏ đi, 1 người cứ chăm chăm theo con đường nghiên cứu mà quên mất thực tế gia đình nghèo khổ, bản thân sống cũng chẳng sung sướng là bao lấy về chỉ tổ mệt người. Nhưng rồi Nam cũng dần cho tôi thấy anh có năng lực, quyết tâm lấy tôi khi bỏ ngang việc học - theo đuổi 1 chân trong nhà nướcđể ra ngoài đi làm, tìm kiếm cơ hội.
Sau khi ra ngoài Nam nhanh chóng kiếm được công việc kĩ sư trong 1 tập đoàn của Nhật lương khởi điểm nghìn đô. Tôi cứ nghĩ cuộc sống như vậy là ổn định rồi nào ngờ anh lại muốn đi Nhật phát triển sự nghiệp. Lúc đó bố mẹ tôi đã giục cưới lắm rồi nhưng vì tương lai tôi đành để anh đi. Trước khi Nam đi khoảng 3 tháng, tôi ngỏ ý bảo anh sang nói chuyện với bố mẹ tôi, hoặc để 2 gia đình gặp gỡ coi như có miếng trầu làm tin.
Ban đầu Nam bảo cho anh thêm thời gian về xin phép bố mẹ sau đó lại nói anh không có thời gian, cuối cùng tới tận ngày Nam đi tôi vẫn chưa có buổi gặp mặt gia đình nào. Xem như tôi sẽ phải "vò võ" chờ người yêu thêm vài năm mà chẳng biết khi nào được cưới. Hơn nữa, đúng lúc Nam chuẩn bị bay tôi phát hiện mang thai 2 tháng, khi nói với Nam anh ôm tôi khóc rồi bảo tôi anh thương tôi nhưng giờ anh không có cách nào khác, có gì chờ anh qua đó rồi nói chuyện sau, anh đang rất bối rối.
Ngày tiền Nam ra sân bay, tôi ôm con trong bụng khóc lên khóc xuống còn Nam chẳng nói chẳng rằng. Khi anh làm xong thủ tục thì trở ra, đưa vào tay tôi 1 tờ giấy dặn tôi khi nào anh đi khuất rồi hãy đọc. Tôi cứ nghĩ anh viết thư gửi tôi vì không tiện nói thành lời nhưng nào phải.
Trước mắt tôi tối sầm, kết quả khám bệnh... Nam vô sinh. Tin nhắn gửi tới, anh nói vỏn vẹn 4 chữ "chia tay đi em"... Hóa ra, Nam biết tôi có người mới từ lâu, hóa ra anh cũng biết cái thai trong bụng không phải là của anh. Thế mà anh im lặng suốt mấy tháng trời, âm thầm chịu đựng chỉ để đi 1 nơi thật xa "cách li" khỏi con người bội bạc là tôi.
Sau này tôi mới biết, thực ra Nam đã biết tôi cặp bồ với sếp từ đầu năm, lúc đó đồng thời anh cũng đi khám và biết mình vô sinh nên quyết định sẽ đi Nhật tạo dựng sự nghiệp, quên đi chuyện tình yêu, cho tới khi tôi có bầu Nam càng chán ghét, đó là lý do vì sao anh quyết không để bố mẹ 2 bên gặp mặt, cũng không đề nghị cưới tôi trước khi đi.
Từ 1 người có tất cả mọi thứ, có người yêu hiền lành, yêu thương, có người tình chăm lo tiền bạc, có cả 1 tương lai dài phía trước... đùng 1 cái tôi mất tất cả. Đến hi vọng được Nam tha thứ cũng không còn, nếu tôi không có thai chắc có lẽ anh còn 1 chút tình thương, đường này... Bây giờ tôi bỏ thai không được, giữ lại cũng không xong mà mang về quê chắc chắn bố mẹ tôi sẽ nghĩ là có bầu với Nam rồi làm ầm lên bắt cưới. Biết là dây thừng này là tự tôi cuốn vào cổ, tôi cũng hối hận lắm rồi nhưng bây giờ biết phải làm sao đây?