So sánh chồng với người cũ là một sự xúc phạm
Những câu so sánh với chồng cũ của cô ấy khiến tôi có cảm giác như mình là một thằng khốn, dù tôi không đến nỗi như thế.
“Lấy anh rồi em mới nhận ra rằng lão H. (chồng cũ của vợ) cũng không hẳn là loại đàn ông đểu nhất thế giới”, vợ thường nói thế mỗi khi cô ấy không hài lòng với tôi chuyện gì. So sánh với chồng cũ, gã chồng mà cô ấy từng cho là “khốn nạn” nhất cõi đời. Tôi hiểu, cô ấy đang ám chỉ tôi chẳng hơn gì thằng “khốn” ấy.
Tôi quen vợ khi cô ấy đang khủng hoảng hôn nhân. Cô ấy với chồng không hạnh phúc vì anh ta tối ngày rượu chè rồi chửi bới vợ con. Vì thương hai đứa con nên cô ấy cứ hết lần này đến lần khác không thể ly hôn. Cho đến khi không thể cứu vãn được nữa, cô ấy mới đâm đơn ra tòa.
Khi đó, tôi quen vợ rất tình cờ, chỉ là một đếm buồn chán tán gẫu trên mạng, cô ấy đã dốc bầu tâm sự với tôi, một kẻ lạ hoắc vô tình kết bạn trên facebook. Cách cô ấy nói chuyện khá dí dỏm, bất cần đời nhưng lại đầy sự hài hước, lạc quan. Tôi bị ấn tượng mạnh với cách mà cô ấy coi thường đàn ông, không tin trên đời này lại có “giống đực chưa mất não”. Cô ấy cho tôi cảm giác muốn chứng minh rằng cô ấy sai, và tôi như thiêu thân với người phụ nữ có chồng, dù tôi vẫn chưa có vợ.
Từ đó đêm nào tôi cũng nhắn tin hỏi han cô ấy chuyện gia đình. Chúng tôi gặp nhau, tôi choáng ngợp bởi vẻ bề ngoài nhẹ nhõm và xinh xắn của cô ấy. Tôi thầm nghĩ: “Một người đàn bà rất “được”, lại xinh thế kia, tại sao lão chồng ngu si lại không biết trân trọng. Nếu phải tay mình thì….”.
Tình bạn hơi nhợt nhạt bắt đầu từ khi đó. Tôi cùng cô ấy trải qua chặng đường khó khăn khi cô ấy ly hôn và chấp nhận để gã chồng “khốn” lột sạch cả tài sản, chỉ còn lại thứ quý giá nhất là 2 đứa con. Nhưng rồi cô ấy nói: “Chỉ cần có 2 hoàng tử này là mình sẽ là mẫu hậu”.
Cô ấy làm được. Chỉ trong một năm cô ấy xoay xở mua được căn hộ chung cư để 3 mẹ con dọn về ở. Tôi vẫn kiên nhẫn đi bên đời cô ấy với tất cả những tính nết như trở mùa của cô ấy. Cô ấy thật tốt nhưng cũng thật khó chịu. Cô ấy luôn coi thường đàn ông và bất cần trong mọi mối quan hệ dính dáng đến đàn ông. Cô ấy mãi mới chịu yêu tôi, cũng mãi mới chịu để tôi bước chân vào nhà cô ấy. Tôi đã chịu làm nô lệ ái tình suốt 3 năm mới có thể khiến cô ấy đồng ý làm vợ. Nhưng cô ấy dứt khoát: “Em không về ở nhà anh, anh phải đến ở nhà em. Nếu anh không thể làm đàn ông tốt thì cứ việc ra đi, em không thích làm người ra đi tay trắng như đã từng”.
Tôi vác xác đến nhà cô ấy, chung sống hòa bình với 2 đứa con trai nghịch ngợm không phải máu mủ của mình, nhưng rất vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng đó chỉ là thời gian đầu, khi hôn nhân còn chút màu hồng. Sau này, cô ấy có thể hậm hực với bất cứ điều gì về phía tôi. Chỉ cần tôi chưa kịp dọn cái cốc mình vừa uống bia, hay chưa kịp cất cái gạt tàn, hoặc về nhà trước mà chưa nấu ăn còn mải xem trận bóng…. Cô ấy đều cho rằng tôi không biết chia sẻ việc nhà, rốt cuộc cũng chỉ là kẻ giả dối. “Nếu thật lòng yêu em thì anh phải làm gì đó để em đỡ mệt mỏi, áp lực chứ? Lấy anh rồi em mới biết lão H cũng chưa phải là thằng khốn nhất trên đời”, hoặc “Ôi anh giống hệt lão H ngày xưa, y chang”…
Những câu so sánh với chồng cũ của cô ấy khiến tôi có cảm giác như mình là một thằng khốn, dù tôi không đến nỗi như thế. Chỉ là đôi lúc lơ là hoặc “không biết việc”, chỉ cần cô ấy nhắc nhở là đủ. Đằng này cô ấy chẳng nói chẳng rằng, cứ im lặng, hậm hực rồi lại tuôn những lời mai mỉa, chua cay.
Tôi vẫn yêu cô ấy rất nhiều, nhưng cũng không thể sống mãi với nỗi cay đắng liên quan đến quá khứ của cô ấy. Tôi muốn ra đi, nhưng thấy mình thật hèn nếu bỏ cuộc. Còn ở lại, tôi không thể làm người đàn ông hoàn hảo để cô ấy vừa lòng.