Tự Thú
Hoàng Vũ Thuật
Như bóng mát úp xuống
em tì tay lên vai anh
trong đơn chiếc của cánh rừng đã chết - lá vàng ngập tràn nỗi đau
thời gian im lặng
không gian trống rỗng
anh là tấm ván thuyền hà gặm
chẳng nghĩa lý gì
sao ngày ấy lang thang cửa sóng em không đốt thành ngọn lửa
chờ nghìn vạn năm sau nữa
may ra
hết kiếp này đến kiếp khác
âm điệu chiếc đồng hồ nghe thảm khốc
ở đâu cũng rặt nỗi buồn
xương vai anh cong cong hơn cả cánh cung mùa đông lạnh giá
cho dù
em chọn làm điểm tựa
Nguồn VNCA: https://vnca.cand.com.vn/tho/tu-thu-i719857/