Từng thức trắng đêm đợi chồng đi nhậu, tôi quyết tâm làm một việc khiến chồng thay đổi gấp
Sau một thời gian áp dụng cách đó, tôi thấy chồng dần thay đổi. Anh bớt la cà hơn, chủ động về sớm chơi với con và cơm nước cho gia đình.
Hồi còn yêu nhau, chồng tôi lúc nào cũng quan tâm tôi hết mực. Hễ tôi ốm, chồng liền xin nghỉ mua thuốc, đồ ăn qua cho tôi tẩm bổ. Anh dỗ dành, cưng nựng tôi như một đứa trẻ.
Trời dù mưa hay nắng, chỉ cần tôi nói nhớ anh là ngay lập tức, anh sắp xếp công việc qua với tôi liền. Rồi lần nào giận nhau, anh lúc nào cũng là người xuống nước xin lỗi tôi dù nhiều lúc, người gây sự trước là tôi.
Ở bên cạnh người yêu, tôi lúc nào cũng có cảm giác mình được che chở, bảo vệ. Đó cũng là lý do tôi bỏ qua rất nhiều thanh niên có điều kiện hơn để đến với anh – một người làm công ăn lương hết sức bình thường.
Thế nhưng, cuộc sống không phải lúc nào cũng là màu hồng. Nếu lúc yêu, anh quan tâm tôi bao nhiêu thì sau khi khi về chung một nhà, anh thờ ơ với tôi bấy nhiêu. Trước đây, tôi cảm giác mối quan tâm của chồng chỉ có riêng mình nhưng sau đó tôi nhận ra, anh là người rất ham vui, thích giao du bạn bè và một khi đã chơi là anh chơi hết mình.
Từ ngày lấy chồng, tôi thường xuyên phải ăn cơm một mình vì anh còn bận đi "chén chú chén anh" với đồng nghiệp. Những bữa cơm nguội ngắt chờ chồng, những lần anh trở về nhà trong trạng thái ngà ngà say hay những trận cãi vã chỉ xoay quanh chuyện chồng đi nhậu ngày một nhiều khiến tôi ngán ngẩm.
Mỗi lần như vậy, chồng đều dùng bài xoa dịu hứa hẹn sẽ hạn chế chơi bời, quan tâm đến gia đình hơn nhưng rồi đâu lại vào đấy. Đỉnh điểm, sau khi tôi sinh con, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.
Chồng không những không về sớm phụ vợ chăm con mà còn đi biền biệt từ sáng đến tận đêm khuya mới về. Có lần tôi ốm mệt, nhờ chồng về nấu cho bữa cơm nhưng đổi lại là một hộp mì xào khô cứng được anh mua ở chỗ nhậu về lúc hơn 11h đêm. Tất cả những điều ấy khiến tôi nhận ra, chồng đã trở thành một con người khác, một người không còn để tâm vào vợ con nữa rồi.
Quá đáng hơn, thời gian gần đây, chồng tôi bắt đầu có kiểu gọi điện không nghe máy, thậm chí là tắt máy mặc kệ vợ ở nhà như ngồi trên đống lửa với muôn vàn nỗi lo. Tôi lo anh gặp nguy hiểm trên đường khi trong người đang có hơi men. Tôi lo anh sa ngã vào những thú vui không lành mạnh rước bệnh vào người. Và lo gia đình tôi sẽ tan vỡ...
Nhưng rồi, sau nhiều đêm thức trắng đợi chồng, tôi ngộ ra, bản thân đang làm một việc vô cùng dại dột là tự hủy hoại sức khỏe, nhan sắc và tâm trí mà không giải quyết được vấn đề gì. Càng làm như vậy, tôi sẽ càng ức chế, mệt mỏi và con đường dẫn đến ly hôn là điều sớm muộn.
Tôi từng nghĩ bản thân cứ tặc lưỡi bỏ qua, chồng đi nhậu thì mình đi ngủ. Thế nhưng, nếu thế thì khác nào mạnh ai người nấy sống. Và tôi biết, như vậy dần dần vợ chồng tôi sẽ không còn tiếng nói chung. Tôi quyết định sẽ thay đổi khiến chồng nhận ra giá trị của gia đình.
Tôi chiều chuộng cảm xúc của mình hơn. Hôm nào chồng về muộn, thay vì ngồi ức chế chờ đợi, tôi đưa con đi trung tâm thương mại để mua sắm, giải tỏa stress. Bên cạnh đó, tôi cũng quan tâm đến ngoại hình nhiều hơn. Nếu trước đây, đi làm về tôi lao vào dọn dẹp nhà cửa, tắm giặt cho con thì bây giờ, tôi chọn cách đi làm đẹp cho bản thân.
Chồng tôi là một người ưa sạch sẽ. Vì vậy, khi thấy nhà cửa bừa bộn, quần áo chất đống không giặt, anh ta rất ức chế. Dĩ nhiên, tôi không làm khiến mọi việc dồn lên vai anh ta.
Ngoài ăn diện và ngày càng xinh đẹp hơn, tôi còn chủ động đi gặp gỡ bạn bè hoặc đôi khi là ngồi café một mình đến muộn. Mỗi lần như thế, tôi đều tắt điện thoại. Khỏi phải nói, hành động của tôi khiến chồng vô cùng giận dữ, anh ta lồng lộn nghi vợ có quan hệ mờ ám bên ngoài.
Trong khi chồng đang nóng giận, tôi chỉ lặng lẽ hỏi anh ta một câu: "Anh đã hiểu được cảm giác khi phải chờ đợi của em chưa?". Khi ấy, chồng tôi cúi đầu im lặng không nói gì.
Sau một thời gian áp dụng cách đó, tôi thấy chồng dần thay đổi. Anh bớt la cà hơn, chủ động về sớm chơi với con và cơm nước cho vợ. Anh ta nói thời gian qua luôn có cảm giác sắp mất đi thứ quý giá nhất của cuộc đời. Điều đó khiến anh rất sợ hãi và quyết tâm từ bỏ những cám dỗ bên ngoài, chuyên tâm vào gia đình hơn.
Dù chưa thật sự tin hoàn toàn vào sự thay đổi của chồng nhưng tôi thấy đó cũng là một tín hiệu khả quan. Tôi tin chỉ cần hai vợ chồng cùng cố gắng, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.