Về quê sinh con, hành động lạ của chồng trong bữa cơm khiến tôi bàng hoàng nhận ra một sự thật đau lòng
Tưởng rằng về quê chờ sinh sẽ là khoảng thời gian yên bình, nào ngờ chỉ qua một bữa cơm chiều, tôi đã vô tình nghe được cái tên 'lạ' thốt ra từ chính miệng chồng. Từ đó, một cánh cửa bí mật mở ra, kéo theo chuỗi ngày mất ngủ, hoài nghi và nước mắt.
Tôi mang thai con đầu lòng được gần 8 tháng thì quyết định về quê ngoại dưỡng thai, chờ ngày sinh nở. Mẹ tôi ở quê chăm tôi chu đáo, chồng tôi thì cuối tuần về một lần. Tôi không đòi hỏi nhiều, chỉ mong anh yêu thương hai mẹ con, dù ở xa nhau cũng giữ trọn nghĩa tình.
Tối hôm đó, chồng tôi về quê, bảo là nhớ tôi và muốn ăn bữa cơm gia đình. Tôi vui lắm, hì hục nấu mấy món anh thích, mẹ tôi cũng đon đả chuẩn bị. Bữa cơm đang rôm rả, mẹ hỏi đùa:
- Thế sau này đặt tên con là gì đây?
Tôi quay sang chồng chờ câu trả lời. Anh đang gắp cá, hơi sững lại, rồi mỉm cười:
- Hay đặt là "Linh" đi, nghe vừa nhẹ nhàng, vừa có duyên...
Tôi thấy lạ. Cái tên đó không hề xuất hiện trong danh sách những cái tên chúng tôi từng nghĩ đến. Nhưng điều khiến tôi chột dạ là ánh mắt anh khi nói ra cái tên đó, xa xăm và có chút gì đó… tiếc nuối.

Ảnh minh họa.
Đêm đó, tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Cái tên "Linh" như một cái gai mắc trong đầu. Sáng hôm sau, khi anh còn đang ngủ, tôi tò mò mở điện thoại anh. Tôi biết mình không nên xâm phạm quyền riêng tư, nhưng linh cảm trong tôi réo gọi một sự thật.
Tôi tìm thấy tin nhắn với một số lạ, lưu tên là “Đồng nghiệp cũ”. Nội dung đơn giản, không có gì mờ ám nếu đọc lướt qua. Nhưng có một đoạn cách đây vài tuần, cô gái đó nhắn: “Em vẫn nhớ anh đã từng hứa, nếu có con gái, sẽ đặt tên là Linh…”
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Mọi thứ ùa về trong đầu. Phải rồi, vẻ mệt mỏi của anh dạo gần đây, những lần anh nói “bận họp” và không thể về quê... Hóa ra là vậy.
Tôi không làm ầm lên. Không khóc. Không hỏi. Chỉ cảm thấy đứa bé trong bụng như đang cùng tôi lặng lẽ chịu đựng một nỗi đau không lời. Tôi thu mình lại, im lặng, và đếm từng ngày chờ sinh.
Từ sau hôm đó, tôi bắt đầu để ý hơn đến chồng. Anh vẫn về thăm tôi vào mỗi cuối tuần, vẫn xách túi quà quê đầy ắp nào yến, nào sữa bầu, vẫn cười nói như không có chuyện gì. Nhưng giờ thì tôi không còn tin vào những cử chỉ đó nữa. Tôi bắt đầu đặt câu hỏi cho từng hành động của anh – là thật lòng, hay đang chuộc lỗi? Là trách nhiệm, hay sự bù đắp cho một mối quan hệ khác đang âm thầm tồn tại?
Tôi không đủ can đảm để đối chất ngay. Một phần vì không có bằng chứng cụ thể, phần khác vì tôi sợ. Sợ nếu sự thật vỡ òa, tôi sẽ không đủ bình tĩnh để giữ vững tinh thần cho đứa bé sắp chào đời.
Tôi sống trong những ngày nặng nề như thế cho đến khi chuyển dạ. Trong lúc đau đớn, mồ hôi túa ra khắp người, tôi bỗng thấy chồng nắm chặt tay mình, ánh mắt đầy lo lắng:
- Cố lên em, anh ở đây rồi. Anh xin lỗi vì không tốt với em những ngày qua...
Tôi nghe rõ câu đó. Rất rõ. Nhưng lại không hiểu anh đang xin lỗi điều gì. Là xin lỗi vì không về quê thường xuyên? Hay xin lỗi vì đã lỡ trao tim cho một người khác?
Con tôi chào đời là một bé gái kháu khỉnh. Khi y tá hỏi tên để điền vào giấy khai sinh, chồng tôi nhìn tôi, như chờ quyết định. Tôi đáp dứt khoát:
- Con tên là An Nhiên. Mong con lớn lên thanh thản, không bị những dối lừa của người lớn làm tổn thương.
Anh không nói gì. Chỉ khẽ gật đầu.
Vài tuần sau sinh, tôi lén vào lại điện thoại chồng. Lần này, cô gái tên "Linh" đã biến mất khỏi danh bạ. Lịch sử tin nhắn cũng bị xóa sạch. Nhưng chẳng cần đọc thêm gì nữa, tôi đã hiểu mọi chuyện. Họ từng có quá khứ. Có thể là mối tình đầu, hoặc một mối quan hệ không thành. Nhưng điều khiến tôi đau là: trong khi tôi mang thai, anh vẫn còn vấn vương hình bóng của người cũ.
Tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn. Đã viết đơn, thậm chí đã ký. Nhưng rồi tôi nhìn con, nhìn mẹ tôi đang bế cháu trên tay, nụ cười rạng rỡ... Tôi lại chùn bước.
Và tôi chọn cách đối mặt. Một tối, khi con ngủ say, tôi nói với chồng:
- Em biết về cô ấy. Từ cái tên anh lỡ miệng hôm ấy... Em không muốn soi mói, cũng không cần anh thanh minh. Em chỉ hỏi: từ giờ, anh muốn sống tiếp cuộc đời làm chồng, làm cha... hay quay lại làm người yêu cũ của ai đó?
Chồng tôi im lặng hồi lâu. Rồi anh cúi đầu, nói như trút cả nỗi lòng:
- Anh đã ngu ngốc, đã yếu lòng. Nhưng từ ngày con ra đời, anh biết mình phải buông quá khứ. Cho anh một cơ hội… để sửa sai.
Tôi không tha thứ ngay lập tức. Tha thứ, với tôi, không phải là xóa đi, mà là chọn cách sống tiếp dù vẫn còn vết nứt. Tôi cần thời gian. Nhưng ít nhất, từ hôm đó, anh không còn tránh né nữa. Anh bắt đầu thật sự làm cha – thay bỉm, pha sữa, thức đêm ru con. Và dần dần, làm lại vai trò của một người chồng.
Cuộc sống hôn nhân không chỉ có hoa hồng và lời thề hẹn. Nó là sự va đập, là thử thách, và nhiều khi là lựa chọn giữa tha thứ hay buông tay. Tôi không khuyên ai phải nhẫn nhịn như mình, nhưng tôi tin: nếu người ta còn thành tâm quay đầu, còn mình đủ mạnh mẽ để không oán giận, thì có thể bước tiếp, không phải vì tình yêu, mà vì một đứa trẻ xứng đáng được lớn lên trong sự đủ đầy, dù không trọn vẹn.