Vợ đi học cao học trở về với bụng bầu, tôi viết đơn ly hôn nhưng lời cô ấy nói khiến tôi chết lặng
Những lời ấy khiến tôi chết lặng. Tờ đơn ly hôn trên bàn bỗng trở nên nực cười. Tôi nhìn lại người phụ nữ trước mặt – người đã hy sinh nhiều cho gia đình, người từng tin tưởng trao cho tôi cả tuổi trẻ. Chỉ vì phút nóng giận, tôi suýt đánh mất tất cả.
Tôi năm nay 34 tuổi, lấy vợ được 5 năm. Cuộc hôn nhân của chúng tôi từng được nhiều người khen ngợi bởi sự hòa hợp và tình cảm gắn bó. Tôi làm việc ở quê, kinh tế tuy không dư dả nhưng cũng đủ lo toan cho gia đình. Vợ tôi vốn thông minh, chăm chỉ, cô ấy từng ấp ủ ước mơ học tiếp cao học để mở rộng con đường sự nghiệp.
Sau nhiều lần bàn bạc, tôi quyết định để cô ấy lên thành phố học. Tôi động viên vợ rằng cứ yên tâm theo đuổi ước mơ, mọi việc ở nhà đã có tôi lo. Ngày tiễn vợ đi, tôi còn dặn: “Em cứ tập trung học, anh và gia đình sẽ luôn ở phía sau ủng hộ.”
Những ngày đầu xa nhau, chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên. Tối nào vợ cũng gọi video, kể về lớp học, về bạn bè mới. Tôi nhìn thấy sự say mê trong mắt cô ấy, cũng cảm thấy tự hào vì có một người vợ biết phấn đấu. Nhưng rồi, những cuộc gọi thưa dần, thay vào đó là những lời nhắn ngắn gọn, thậm chí có hôm cô ấy không nhắn gì. Tôi chỉ nghĩ do vợ bận học nên không để tâm nhiều.

Những ngày đầu xa nhau, chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên. Tối nào vợ cũng gọi video, kể về lớp học, về bạn bè mới. Ảnh minh họa
Cho tới một ngày, vợ báo chuẩn bị về quê. Trong lòng tôi mừng lắm, vì đã mấy tháng xa nhau. Nhưng khi cánh cửa phòng mở ra, tôi chết lặng. Vợ tôi đứng đó với cái bụng nhô lên rõ rệt – một chiếc bụng bầu không thể che giấu.
Tôi sững sờ, tay run rẩy chẳng biết nên phản ứng thế nào. Hàng trăm câu hỏi nổ tung trong đầu: Tại sao? Từ bao giờ? Con trong bụng là của ai? Vợ tôi nhìn tôi, ánh mắt lúng túng rồi rơm rớm nước mắt. Tôi nghẹn giọng:
“Đây là chuyện gì? Đứa bé này là ai?”
Vợ tôi chỉ im lặng. Cái im lặng ấy còn khiến tôi đau đớn hơn ngàn lời thú tội. Trong cơn tức giận, tôi lao vào bàn viết đơn ly hôn. Tôi nghĩ, đã đến mức này thì không còn gì cứu vãn. Người đàn ông nào cũng khó lòng chấp nhận việc vợ mình đi xa rồi trở về với chiếc bụng bầu.
Khi tôi đưa tờ đơn trước mặt, vợ tôi bỗng cất tiếng:
“Nếu anh thật sự muốn ly hôn, em sẽ ký. Nhưng trước khi ký, em muốn nói một câu, anh nghe xong rồi hãy quyết định.”

Những lời ấy khiến tôi chết lặng. Ảnh minh họa
Tôi gằn giọng: “Nói đi.”
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, vừa khóc vừa nói:
“Đứa bé này là con của chúng ta. Em không phản bội anh. Trong một lần về quê thăm nhà cách đây 4 tháng, chúng ta đã ở bên nhau, anh còn nhớ không? Sau đó em trở lại thành phố, lo học hành nên không kịp báo tin. Em định đợi ổn định rồi mới về nói, nào ngờ bụng lớn nhanh quá. Em biết anh sẽ sốc, nhưng không ngờ anh lại nghĩ em phản bội.”
Nghe đến đây, tôi như người vừa bị tạt gáo nước lạnh. Trí nhớ ùa về, đúng là có lần vợ tranh thủ về quê vài ngày. Khi ấy, chúng tôi đã ở cạnh nhau, quấn quýt sau bao ngày xa cách. Tôi ôm đầu, bàng hoàng nhận ra mình đã quá nóng nảy.
Vợ nhìn tôi, tiếp tục nghẹn ngào:
“Anh tin hay không tùy anh, nhưng em chưa từng có ý nghĩ phản bội chồng. Anh có thể giận vì em giấu chuyện mang bầu, nhưng em chỉ muốn tự mình cố gắng học xong rồi về báo tin vui. Em đâu ngờ anh lại nghĩ em ngoại tình.”
Những lời ấy khiến tôi chết lặng. Tờ đơn ly hôn trên bàn bỗng trở nên nực cười. Tôi nhìn lại người phụ nữ trước mặt – người đã hy sinh nhiều cho gia đình, người từng tin tưởng trao cho tôi cả tuổi trẻ. Chỉ vì phút nóng giận, tôi suýt đánh mất tất cả.
Tôi bước tới, ôm vợ vào lòng. Cô ấy òa khóc nức nở. Tôi khẽ nói:
“Anh xin lỗi. Anh đã nghi ngờ em, đã làm em tổn thương. Từ giờ chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc cho con.”
Khoảnh khắc ấy, tôi mới thấm thía: trong hôn nhân, sự tin tưởng và thấu hiểu quan trọng biết bao. Nếu tôi chịu bình tĩnh hơn, chịu lắng nghe vợ giải thích, đã không có những giọt nước mắt, không có tờ đơn ly hôn vội vã kia.
Giờ đây, mỗi ngày tôi đều chăm sóc vợ bầu, chuẩn bị chào đón con đầu lòng. Nhìn bụng vợ lớn dần, tôi thấy hạnh phúc và cũng tự trách mình nhiều. Bài học đắt giá này sẽ theo tôi suốt đời: Đừng để sự nóng giận và nghi ngờ phá hỏng một gia đình, nhất là khi sự thật đôi khi lại khác xa những gì ta tưởng tượng.
Tâm sự của độc giả!