Gói xôi của mẹ
Ngày tôi chuẩn bị đi B, đơn vị đóng quân ở trong các nhà dân tại một làng nhỏ thuộc Văn Điển. Trời hôm đó xám xịt, sũng nước, mưa cứ rả rích cả ngày. Vậy mà mẹ tôi vẫn đội mưa đạp xe kẽo kẹt gần hai chục cây số đến thăm tôi và ở đến tận chiều. Lúc ra về còn hẹn sáng hôm sau sẽ ra ga Văn Điển để tiễn tôi lên đường.
Đêm đấy, đơn vị đột ngột hành quân ra Thường Tín và sẽ lên tàu từ ga Thường Tín để vào nam. Địa điểm xuất quân thay đổi nhưng tôi không có cách nào để báo cho mẹ biết. Chỉ âm thầm tiếc là không được gặp mẹ lần cuối trước khi vào chiến trường và ngậm ngùi, xót xa nghĩ đến cảnh một mình mẹ vò võ đợi chờ trên sân ga.
Đến lúc tàu hú còi chuẩn bị chuyển bánh, tôi nghe một thằng bạn cùng tiểu đội chạy đến gọi:
-Hùng! Mẹ mày đến tìm kìa.
Tôi vội theo nó, băng qua các toa đầy lính đến tận gần cuối tàu. Nhìn xuống lòng đường thấy một mình mẹ tôi hớt hải dắt xe đạp, vừa đi vừa ngóng lên các toa tàu và gọi tên tôi. Đúng lúc tàu bắt đầu rùng rùng chuyển bánh. Tôi nhảy từ sàn tàu xuống lòng đường ôm chầm lấy mẹ. Mẹ xiết lấy tôi, òa khóc:
-Ôi con đây rồi. Mẹ đến ga Văn Điển mới biết con đi từ đây. Đạp vội đạp vàng cứ nghĩ không còn được gặp con nữa. Mẹ hào hển nói.
Thời tiết sau tết se se lạnh mà hai bên thái dương mẹ mồ hôi chảy đầm. Rồi mẹ vội vàng lấy từ trong chiếc làn treo ở ghi đông xe đạp ra một gói bọc giấy báo dúi vào tay tôi. Tôi chỉ còn kịp nắm chặt bàn tay mẹ rồi nhảy lên con tàu đang từ từ chuyển bánh. Nhìn xuống, thấy mẹ vừa lấy ống tay áo quệt nước mắt, vừa cầm cái nón trên tay, giơ lên cao, vẫy vẫy. Hình như mẹ còn cố nói với tôi điều gì, nhưng tiếng động của cả đoàn tàu khiến tôi không thể nghe được. Chiếc nón trắng của mẹ tôi, của bao người đi trên đường, cả những cánh tay cứ vẫy mãi, vẫy mãi cho đến khi đoàn tàu xa khuất.
Về đến toa của mình tôi mở gói giấy báo mẹ đưa. Sau lớp báo, lớp lá chuối xanh nõn là nửa con gà vàng ươm ấp lên một vầng xôi trắng còn nóng hổi, thơm phức. Đấy là món tôi thích ăn nhất. Nhưng sao lúc đó nước mắt tôi cứ ứa ra. Nhìn quanh, mấy thằng bạn cũng thế. Gói xôi phải cất đi cho đến tận ga Thanh Hóa mới bị bọn cùng tiểu đội lôi ra đánh chén.
Trong những ngày hành quân gian khổ thiếu ăn ở Trường Sơn hay trong những đêm đói quay đói quắt nằm trong xà lim của địch chờ chết, mùi thơm từ gói xôi của mẹ cứ lẩn quất quanh tôi, thơm cả trong giấc ngủ.
Trái tim người lính
Nguồn VHPT: https://vanhoavaphattrien.vn/goi-xoi-cua-me-a15095.html