Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh
Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng 'cánh Trung' vì sốt rét.
Ông có nhiều năm làm Trưởng Cơ quan đại diện Báo Bảo vệ pháp luật ở miền Trung-Tây Nguyên, là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2003; đã xuất bản 8 tập thơ và vừa ra mắt tập truyện ký “Nam hành ký sự” đầu tháng 1-2024, từng đoạt giải thưởng cuộc thi thơ của Tạp chí Văn nghệ Quân đội (1998-1999), 2 lần được tặng Giải thưởng văn học Nguyễn Du của tỉnh Hà Tĩnh.
Thơ ông là những đắm đuối về tuổi thơ, về quê hương. Dẫu thế, những gì ông đã trải qua trong cuộc đời vẫn đầy ám ảnh: “Hành quân trưa nắng/áo ướt đầm lưng/chợt nghe thánh thót/t'rưng... t'rưng...”. Đây là những câu thơ ông viết từ những năm 1972, khi đang là lính chiến trường Tây Nguyên. Cũng trưng ấy, mấy chục năm sau, ông viết: “Chiếc đàn t'rưng-rung rinh nhịp cầu tre, mềm mại run trong gió ngàn sương núi. Em gái Buôn Đôn vai gùi lên rẫy. Chàng trai Buôn Đôn ngất ngưởng bành voi. Duyên dáng tà váy ngắn, bình dị mảnh khố dài, cái đẹp cái hùng ngự trị miền sơn dã. Bình yên hôm nay ánh lên từ mắt lá; bão táp ngày qua lặn dưới vạn thân cành. Cao nguyên xanh. Tây Nguyên xanh. Trời đất điệp trùng xanh. Cuộc sống dâng hương từ buôn làng, ruộng, rẫy...”.
Không chỉ là nhà thơ, ông còn là nghệ sĩ nhiếp ảnh. Và với tuổi trên thất thập, ông vẫn căng tràn sức sáng tạo, vẫn thường xuyên đi khắp nơi như chưa hề gánh tuổi tác trên lưng.
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.
ĐỎNG ĐẢNH GIÊNG HAI
Thong thả kéo cày trâu đủng đỉnh nhá cỏ non
Đất uể oải phơi lườn cong thiếu phụ
Lúa sau rét đỏng đảnh đòi sinh nở
Yếm tơ non hấp hé cuối chân đòng.
Bờ sông cong vàng rỡ cải khoe bông
Em giặt áo nụ cười lồng sóng biếc
Môi hạt dưa chưa phai hương vị Tết
Đã ríu ran khúc nhạc mùa màng.
Ai vội gì? Ai hỡi! Buổi xuân sang
Mây ngái ngủ cũng mơ màng trải bộ
Ta đủng đỉnh nhấm niềm vui vô cớ
Mà bâng khuâng hạt sương vỡ môi người.
ĐÀN T'RƯNG
Tiếng đàn bên suối
âm vang núi rừng.
Hành quân trưa nắng
áo ướt đầm lưng
chợt nghe thánh thót
t'rưng... t'rưng...
Tiếng đàn dìu dặt
bay vào không trung
như tình rừng núi
gửi theo, ngập ngừng.
Nắng xiên kẽ lá
muôn sợi tơ vàng
đuốc hồng treo ngược
rực cành pơ lang
Suối xanh ríu rít
lọc trong tiếng đàn
bướm vờn rẫy bắp
hương rừng mênh mang...
T'rưng ai đặt
trên đường hành quân
cho hồn chiến sĩ
trưa nồng bâng khuâng…
TIẾNG ĐỒNG
Lúa đỏ đuôi rồi mẹ ơi
Phất phơ đôi bờ ngực lép
Rám nắng lặn vào da mặt
Tay gầy vin mãi buồng cong.
Áo tơi xoay tròn gió đông
Nắn tấm lưng còng trẻ lại
Ngót trăm lượt lúa lẩy đòng
Thổi bay một thì con gái.
Lúa đỏ đuôi rồi mẹ ơi
Mật ong đong vàng lũng núi
Chiều níu nhau đi vời vợi
Mây ngà sau nón nao nao.
Nhấp nhô ruộng thấp bờ cao
Bước chân người đi hẫng mãi
Gốc rạ già nua nằm lại
Thảo thơm lan khắp đất trời.
Lúa đỏ đuôi rồi. Mẹ ơi!
Nguồn Gia Lai: https://baogialai.com.vn/guong-mat-tho-bui-quang-thanh-post271264.html