Gương mặt thơ: Hữu Kim

Anh từng là bộ đội đóng quân ở An Khê (tỉnh Gia Lai), từ thời ấy, anh đã sinh hoạt với nhóm thơ... Đà Nẵng. Rồi anh chuyển lên Kon Plông làm Phó Chỉ huy trưởng về chính trị của Huyện Đội, nhưng rồi cái tư chất thi sĩ luôn âm ỉ trong anh, khóc đấy, cười đấy. Và vẫn làm thơ. Thế là, cái việc anh được điều về làm Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Kon Tum rồi trở thành hội viên Hội Nhà văn Việt Nam như là lẽ đương nhiên. Gặp anh, không ai nghĩ người trước mặt mình từng mang quân hàm Thượng tá, mà là một thi sĩ đời... cũ.

Bài thơ “An Khê ngày tôi xa” anh viết từ năm 1994, sao mà day dứt, dùng dằng, bâng khuâng: “Ai về biển tôi lên rừng xa hút/Đi như trôi về phía hoàng hôn”. Hay bài “Câu thơ gửi lại” anh viết: “Này đây chút mảnh hồn ta/Mong manh sương khói la đà chân mây/Người ơi cạn chén vơi đầy/Của ta một chút tình này dâng yêu”.

Quê Thanh Hóa, hiện sống ở TP. Kon Tum, anh vẫn lơ ngơ trước bộn bề đời sống và vẫn làm thơ.

Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.

Người cũ

Minh họa: H.T

Minh họa: H.T

Người đã cũ, những bài thơ cũng cũ

Bão ngoài kia gió hây hẩy qua thềm

Ai như thể giống em mười sáu tuổi

Mắt đang cười, môi nở như hoa.

Đã cũ lắm nhưng quên sao được

Thuở ban đầu ta luống cuống cầm tay

Trăng mười sáu vầng trăng vằng vặc

Gió như đùa và lá như say!

Anh làm rớt một câu vụng dại

Đến chính anh không nghe nổi lòng mình

Chỉ có vậy rồi xa biền biệt

Người cũ ơi, thơ của thuở yêu đầu!

Hôm họp lớp gặp em bừng mặt đỏ

Người cũ ơi! Em giờ đã lên bà

Anh cũng cũ, những bài thơ đã cũ

Chỉ yêu thương không cũ bao giờ!

Trăng mười sáu vầng trăng riêng em nhỉ

Mãi trong ta như thuở yêu đầu

Nếu về được ngày xưa yêu dấu

Thơ cũ này anh lại đọc em nghe!

Uống rượu với cỏ xuân

Minh họa: T.N

Minh họa: T.N

Nâng một chén xin mời cỏ nhé

Xuân dập dìu muôn nẻo quê hương

Thêm chén nữa chúc xanh như thể

Trẻ muôn đời hoa cỏ yêu thương.

Chén này đây với em, với đất

Đã yêu tin chung thủy suốt đời

Mùa xuân đấy em ơi hãy hát

Ta dìu nhau xanh dưới mặt trời.

Xin được cúi dâng người cỏ biếc

Người thủy chung ơi, em của ta

Em hoa cỏ hồn nhiên như đất

Rượu ta mời lóng lánh sương sa!

An Khê ngày tôi xa

Minh họa: H.T

Minh họa: H.T

An Khê ngày tôi xa

Mưa cứ rơi tầm tã

Thị trấn nhỏ giữa đèo mây hút gió

Dòng sông Ba đưa tiễn dập dềnh.

An Khê tôi yêu

Tôi gửi lại những mùa mưa tầm tã

Những hoàng hôn rưng rưng khóc trong hồn

An Khê tôi yêu

Nơi tôi có mẹ nuôi lơ phơ tóc bạc

Lụi cụi chăm tôi khi cơn sốt giày vò

Tôi có những chiều bên ly rượu

Đêm mưa rơi ngóng bạn phía chân đèo

An Khê tôi có bao bè bạn

Thương biết bao những đêm rét quây quần.

An Khê ngày tôi xa

Em gái nhỏ vài bông hồng run rẩy

E lệ trao tôi như gửi gắm nỗi niềm

An Khê ngày tôi xa

Ai về biển tôi lên rừng xa hút

Đi như trôi về phía hoàng hôn.

Xanh xao thế con đường về ngược gió

Hạt mưa xiên giăng mắc những nỗi niềm

Em gầy lắm chắc qua nhiều thiếu ngủ

Run run tôi khẽ chạm bàn tay

Mà như thể hồn tôi vẫn ở

Với sông Ba như khao khát quê mình.

Nguồn Gia Lai: http://baogialai.com.vn/channel/8213/202301/guong-mat-tho-huu-kim-5800735/