Mùa vẫn trôi qua

Tôi thích cảm xúc của những chuyến đi vào thời điểm cuối năm. Lúc ấy, thời tiết, cảnh vật, không gian và khí trời như hòa với lòng người. Lúc ấy, những chuyến đi, thường là những chuyến trở về.

Trên chuyến bay hôm đó, tình cờ thế nào mà rất đông trẻ con. Chúng tíu tít nói cười, tung tăng đùa giỡn trong phòng chờ, rồi nắm tay người lớn, theo hàng lối bước đến chỗ ngồi. Có cả những đứa trẻ vài tháng tuổi. Tôi để ý những ông bố bà mẹ trẻ loay hoay chăm sóc con. Một cảm giác thân thương chợt ùa đến. Tôi như thấy đâu đó bóng dáng của mình.

Thời gian là một chuỗi vô tận những lũy tiến không ngừng nghỉ về phía trước. Bỏ lại sau lưng nó là tuổi tác, là trưởng thành, là được mất và vô vàn điều khác. Mới ngày nào đó, tôi lóng ngóng ôm những đứa con bé xíu trong tay, vừa hạnh phúc, vừa lo lắng. Tôi vừa nuôi con, vừa học cách làm mẹ. Thế rồi, khi tôi chưa kịp hiểu mình đã biết làm mẹ hay chưa thì những đứa trẻ của tôi vụt lớn lúc nào.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Những câu hỏi ngây thơ của bọn trẻ luôn khiến tôi cảm thấy thú vị. Người lớn, có đôi khi phải học cách làm trẻ nhỏ, mới có thể dung hòa vào thế giới trẻ thơ, mới có thể trả lời ngàn vạn những điều trẻ con thắc mắc. Trước những câu hỏi của con trẻ, đôi khi tôi rơi vào thế bí, thỉnh thoảng cũng phải... khất nợ.

Thời gian qua đi khiến tôi ngộ ra được một điều rằng, càng lớn thì những điều cần giải đáp càng ít đi, theo đó, thế giới sẽ thu hẹp dần, có khi hẹp đến mức chẳng còn dung nạp được một ai, ngoài mình. Tháng năm cứ lặng lẽ trôi đi như thế, đôi cánh vô hình của những đứa trẻ con dần ngắn lại, rồi biến mất hẳn. Việc bay theo những giấc mơ, vì thế, cũng không còn là câu chuyện chứa đầy bí ẩn trong khu vườn năm nào.

Có lẽ năm tháng hiện diện rõ nhất nơi tuổi tác. Chúng tôi, những đứa trẻ năm xưa, giờ ngồi lại bên nhau để nói về những điều khác xưa. Chuyện cũ đã ở lại với khoảng thời gian mà chúng tôi chẳng bao giờ muốn để mất đi. Phải mất rất nhiều thời gian, rất nhiều trải nghiệm để một cái cây thành đại thụ, một con người chín chắn và trưởng thành. Khi ngồi lại bên nhau, chúng tôi nhận ra rằng, những va đập của cuộc đời đã khiến mình cứng cáp và hiểu hơn những giá trị thật sự của đời người. Sẽ đến một lúc, ai rồi cũng cảm thấy chẳng còn gì quý hơn sự bình thản, bằng an tĩnh tại trong tâm.

Tôi đứng giữa cánh đồng mùa gió nổi. Cái lạnh đã bắt đầu ngấm sâu vào thịt da. Mới hôm nào, cũng ở chỗ này nhìn ra, những thảm lúa còn gối sóng lên nhau vô hồi lớp lớp. Nay đồng ruộng chỉ còn trơ lại những gốc rạ sau vụ gặt. Năm xưa, mùa này là mùa đốt đồng. Chúng tôi sẽ mê mải với ốc với cua, với cào cào, châu chấu. Những tảng đất sẽ được cày lật lên để phơi ải, chờ đổ nước đón một mùa vụ mới. Tôi vẫn như mường tượng được mùi thơm của khói vương lên từ đám rạ rơm được gom lại đốt lên. Đó không đơn thuần là mùi của khói, nó còn là cả khoảng vời vợi của kỷ niệm, của những gì đẹp đẽ đã qua.

Ai đó đã nói với tôi, rằng cuộc đời này, duy nhất chỉ có sự thay đổi là không bao giờ đổi thay. Tôi đã tâm đắc lắm, vì bằng chính những gì mình trải qua, tôi đã nghĩ nhiều, nghĩ sâu về những biến thiên của đất trời, vạn vật, về cả lòng người. Có những lúc, tôi dự định làm một điều gì đó, nhưng vì nấn ná, nên chưa kịp thực hiện, thì đã không còn cơ hội để thực hiện nữa. Thứ luôn vuột mất khỏi ta trong tiếc nuối, chính là thời gian. Mùa đi qua mùa, năm tháng đi qua năm tháng, ngay trước mắt mình đấy, nhưng nếu không để tâm, mình sẽ chẳng bao giờ nhận ra được.

Một bài hát cất lên giữa đêm. Giai điệu quen thuộc như nhấc bổng tôi lên khỏi những lan man trên hành trình trở về của mình. Những đứa trẻ đã say ngủ trong vòng tay ấm áp của cha mẹ. Tôi cúi nhìn những ánh đèn chia thành từng ô với những hình thù khác nhau loang loáng trong đêm. Mùa đang trôi qua. Và, tôi sẽ gặp một mùa mới, vẹn nguyên cả mới mẻ, cả cũ xưa...

ĐÀO AN DUYÊN

Nguồn Gia Lai: https://baogialai.com.vn/mua-van-troi-qua-post258046.html