Mười năm hôn nhân tưởng yên ấm, đến một ngày tôi phát hiện bí mật động trời và chọn cách 'ra đòn' khiến vợ cũ mất tất cả

Mười năm chung sống, tôi từng tin hạnh phúc của mình vững như núi. Cho đến khi một buổi tối định mệnh, chiếc điện thoại vô tình bỏ quên đã hé lộ bí mật đau đớn. Và rồi, thay vì nổi giận, tôi chọn cách 'đánh ván cờ cuối cùng' với sự lạnh lùng và tính toán.

Tôi và Mai quen nhau từ thời đại học, cưới nhau khi cả hai vừa tròn 25 tuổi. Hơn 10 năm bên nhau, chúng tôi có hai đứa con kháu khỉnh, một ngôi nhà nhỏ vừa trả xong nợ và công việc ổn định ở thành phố. Với mọi người xung quanh, Mai luôn là người vợ mẫu mực, đảm đang, tháo vát. Tôi từng nghĩ mình là người đàn ông may mắn nhất.

Thế nhưng, vào một buổi tối, khi Mai vội đi đón con và để quên điện thoại trên bàn, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Ban đầu, tôi chẳng có ý định động vào. Nhưng khi màn hình liên tục hiện những tin nhắn dồn dập từ một số lạ, một linh cảm bất an trỗi dậy. Và rồi, những dòng chữ ngọt ngào, những icon trái tim xen lẫn những bức ảnh hẹn hò tình tứ hiện lên. Tôi lặng người. Người đàn bà tôi hết mực tin tưởng lại đang dành sự dịu dàng ấy cho một kẻ khác.

Người đàn bà tôi hết mực tin tưởng lại đang dành sự dịu dàng ấy cho một kẻ khác. Ảnh minh họa

Người đàn bà tôi hết mực tin tưởng lại đang dành sự dịu dàng ấy cho một kẻ khác. Ảnh minh họa

Đêm hôm đó, tôi ngồi một mình trong phòng khách đến tận sáng. Tôi không gào thét, cũng không đập phá. Thay vào đó, tôi thấy trong mình nổi lên một sự lạnh lùng hiếm có. Tôi biết, một khi cánh cửa tin tưởng đã sập lại, tôi không thể quay ngược. Nhưng tôi cũng biết, mình cần hành động khôn ngoan, bởi tôi không chỉ có riêng mình, mà còn hai đứa trẻ.

Những ngày sau, tôi vẫn sinh hoạt bình thường. Tôi đi làm, ăn cơm cùng gia đình, đưa đón con đi học, thậm chí còn trò chuyện với Mai như chưa có gì xảy ra. Nhưng sâu bên trong, tôi đã vạch ra từng bước.

Tôi bắt đầu lưu lại tin nhắn, chụp ảnh màn hình, âm thầm theo dõi lịch trình của Mai. Mỗi lần cô ấy nói “đi gặp bạn”, “làm thêm ca tối”, tôi đều biết chính xác điểm đến. Tôi không chất vấn, chỉ lặng lẽ thu thập. Đồng thời, tôi tìm đến một người bạn luật sư để nhờ tư vấn về quyền nuôi con và chia tài sản.

Tháng sau, tôi đã có trong tay tất cả: bằng chứng rõ ràng, phương án pháp lý, thậm chí cả lá đơn ly hôn được soạn sẵn. Tất cả nằm gọn trong một tập hồ sơ, chờ ngày tôi đặt nó trước mặt Mai.

Tôi đã có trong tay tất cả: bằng chứng rõ ràng, phương án pháp lý, thậm chí cả lá đơn ly hôn được soạn sẵn. Ảnh minh họa

Tôi đã có trong tay tất cả: bằng chứng rõ ràng, phương án pháp lý, thậm chí cả lá đơn ly hôn được soạn sẵn. Ảnh minh họa

Đêm cuối tuần, tôi nấu một bữa cơm thịnh soạn, như thể để bù đắp cho những ngày bận rộn. Cả nhà ăn uống vui vẻ, con trẻ cười đùa, Mai cũng thoải mái bất ngờ. Sau khi hai đứa nhỏ đã ngủ, tôi bảo Mai ngồi lại.

“Anh muốn nói chuyện nghiêm túc,” tôi bắt đầu. Mai thoáng giật mình nhưng vẫn giữ bình thản. Tôi hỏi về công việc, về những dự định, để cô ấy thoải mái trò chuyện. Và rồi, tôi dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô ấy:

“Anh biết tất cả rồi. Về người đàn ông đó, và về những việc em làm sau lưng anh.”

Sắc mặt Mai tái đi, đôi môi run rẩy. Tôi đặt tập hồ sơ lên bàn, từng tấm ảnh, từng dòng tin nhắn như những nhát dao lạnh lẽo. Tôi không la hét, không chửi rủa. Tôi chỉ bình thản nói về sự tin tưởng đã bị phản bội, về những năm tháng chúng tôi đã đi cùng nhau, và về nỗi đau mà cô ấy đã gieo cho tôi và các con.

Mai òa khóc, van xin, nói rằng đó chỉ là phút yếu lòng, rằng cô ấy bị cuốn theo những lời mật ngọt. Nhưng với tôi, tất cả đã quá muộn. Tôi rút từ túi áo ra lá đơn ly hôn, cùng những điều khoản đã chuẩn bị: con sẽ ở với tôi, ngôi nhà này sẽ là nơi chúng lớn lên, và tài chính được phân chia minh bạch.

Mai chết lặng. Cô ấy không ngờ tôi lại “cao tay” đến mức chuẩn bị đầy đủ đến thế, khiến cô không kịp trở tay.

Cuộc hôn nhân của tôi và Mai khép lại sau buổi tối ấy. Tôi không thấy mình chiến thắng, chỉ thấy một nỗi buồn mênh mang. Nhưng đi kèm đó là sự nhẹ nhõm: tôi đã bảo vệ được con cái và giữ lại lòng tự trọng cho chính mình.

Tôi học được rằng, trong tình yêu, tin tưởng là nền tảng, nhưng khi nó đã vỡ, ta cần đủ tỉnh táo để bước tiếp. Giận dữ chỉ khiến mọi thứ thêm hỗn loạn, còn sự bình tĩnh và quyết đoán mới giúp ta đi qua giông bão.

Giờ đây, tôi bắt đầu lại, một mình nuôi con, nhưng tâm thế vững vàng hơn bao giờ hết. Bài học cay đắng này sẽ mãi khắc sâu: đừng bao giờ ngây thơ tin rằng vỏ bọc hạnh phúc là mãi mãi. Và nếu một ngày sự thật phơi bày, hãy đủ bản lĩnh để kết thúc trong danh dự.

*Tâm sự của độc giả

Phương Anh

Nguồn Góc nhìn pháp lý: https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/muoi-nam-hon-nhan-tuong-yen-am-den-mot-ngay-toi-phat-hien-bi-mat-dong-troi-va-chon-cach-ra-don-khien-vo-cu-mat-tat-ca-23380.html