Bình đẳng giới có thể nói là một vấn đề hết sức xa lạ đối với phụ nữ, mọi giai tầng đẳng cấp trong thời kỳ chế độ phong kiến tồn tại...Thông qua phẩm Đề Bà Đạt Đa, đã phản ánh giữa 'cái cũ' và 'cái mới' trong nhận thức về con người và sự bất bình đẳng giới trong xã hội, trong tôn giáo đối với người phụ nữ lúc bấy giờ.
Tu Tứ chánh cần, việc thiện chưa sanh phải làm cho sanh, người chưa tốt phải làm họ tốt. Họ là bạn tốt rồi, mình ráng nuôi tình bạn tốt này vì họ là Bồ-đề quyến thuộc của mình. Không có bạn tốt, không làm được gì.
Trên bước đường tu, bắt đầu đi tìm mùa xuân là chúng ta nhìn cái đẹp và tìm cái đẹp để lòng chúng ta luôn đẹp, luôn có mùa xuân là xuân lòng bất diệt.
Trong bài kệ khai kinh Pháp hoa của Tổ Phước Huệ, mở đầu ngài đặt vấn đề của kinh Pháp hoa là yếu chỉ của Phật và hạnh của Bồ-tát. Yếu chỉ của Phật là trí tuệ của Phật khác với học vấn của chúng ta. Đa số chúng ta lầm trí tuệ và học vấn.
Trong kinh Bảo Tích, pháp hội Hư Không Mục, Đức Phật dạy chúng ta phải có cách nhìn đời theo Phật, Bồ-tát và Thánh hiền. Đức Phật chia ra ngũ nhãn hay năm cách thấy khác nhau. Thấy theo phàm phu là thấy theo tham vọng. Ngoại đạo thấy theo sự hơn thua, phải trái. Hai cách thấy này khiến cho họ ở mãi trong sinh tử.
Đức Phật thị hiện trong cuộc đời, tại đất Ấn Độ cổ là để giải thoát những khổ đau quằn quại của chúng sinh, xóa tan những giai cấp bóc lột lẫn nhau, hận thù chém giết lẫn nhau của con người…