Bảy giờ tối. Thành phố rực rỡ trong ánh đèn đường, dòng xe tấp nập trôi trên những con phố quen thuộc.
Quê tôi ở cuối dòng Sông Lam. Làng tôi nằm bên hữu cửa biển Hội Thống. Mỗi buổi sáng bước chân ra bến, ngước mắt trông ra là đã thấy Hòn Ngư và Hòn Mắt, hai đảo nhỏ tiền đồn xứ Nghệ. Xa quê gần bốn mươi năm, tôi vẫn hằng da diết nhớ về dòng Lam, những con nước như bồi như lắng ở nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn mình. Làm sao quên được tháng ngày xa xưa ấy, tôi và bạn bè đã mượn sông quê và cánh rừng ngập mặn làm 'công viên' cho tuổi thơ nghèo khó nhưng đầy ắp thiên nhiên. Làm sao quên được cái nắng trưa hè, dòng nước sông quê đã ban tặng mát lành cho những tâm hồn non trẻ. Cái lạnh của cơn mưa chiều đông rây hạt trên sông cũng giúp chúng tôi cứng cáp thêm khi phải đối diện với những bất trắc. Từ bờ Sông Lam, từ triền đê mênh mang nắng gió, mưa lũ và bão tố đã nuôi trong mỗi chúng tôi niềm khát khao kiếm tìm những chân trời mới lạ...
Một nữ tài xế do mệt mỏi ngủ gật, quên cài phanh tay khiến chiếc xe bán tải lao từ đuôi phà trôi 'bồng bềnh' và chìm thẳng xuống sông...
Khi chờ phà qua sông Đào ở Nam Định, chiếc xe tải bất ngờ mất phanh trôi xuống sông kéo theo cả tài xế và phụ xe trong cabin xuống dòng sông chảy xiết.
Chiến tranh đã lùi xa, song ký ức về những trận chiến đấu, đêm đêm vượt qua mưa bom, bão đạn hòa nhịp trong tiếng sóng của dòng sông Yên phá thủy lôi, nối phà cho hàng trăm chuyến xe qua an toàn luôn in đậm tâm trí của các chàng trai, cô gái dân quân trên quê hương Hải Châu năm xưa.