Tại sao mẹ có… bạn trai?
Mẹ em làm kế toán công ty, còn chú đó làm bảo vệ. Em nói với mẹ rằng hai người không cân xứng về mọi mặt, em không thể chấp nhận người đàn ông ấy về ở ngôi nhà của em.
Kính gửi chị Hạnh Dung,
Em sống với mẹ từ nhỏ. Ba mẹ em chia tay năm em chín tuổi, giờ em đã 25, sắp lập gia đình. Thời gian này, em và chồng chưa cưới bận rộn lo chuẩn bị hôn sự. Vợ chồng em sẽ có nhà riêng, cũng chỉ là một căn hộ nhỏ thôi, nhưng tụi em đã dồn hết công sức vào để biến nó thành một tổ ấm tuyệt vời.
Khi loay hoay mua sắm cho ngôi nhà trong mơ của mình, em giật mình nhận ra: từ nay mẹ sẽ ở một mình trong ngôi nhà cũ, nơi hai mẹ con đã từng gắn bó từ khi em còn bé tí đến giờ. Em thấy thương mẹ, nhận ra mình thật ích kỷ, chỉ nghĩ đến niềm vui của mình.
Mẹ em làm kế toán công ty, còn chú đó làm bảo vệ. Mẹ nói sau khi em đám cưới và ổn định cuộc sống, thì mẹ cũng cần có cuộc sống riêng của mình. Em nói với mẹ rằng hai người không cân xứng về mọi mặt, em không thể chấp nhận người đàn ông ấy về ở ngôi nhà của em.Nhưng sự thật không phải như vậy. Hôm vừa rồi về nhà em bị một cú choáng váng toàn tập: mẹ em có bạn trai, bạn trai của mẹ đến chơi ngay lúc em có mặt ở nhà. Bạn trai mẹ trông trẻ lắm, chừng ngoài 40, trong khi mẹ đã 48 tuổi. Em ngạc nhiên hỏi mẹ thì biết hai người quan tâm đến nhau đã mấy tháng nay.
Mẹ em không nói gì, nhưng em biết tính mẹ, xưa nay đã quyết chuyện gì đừng hòng ai thay đổi được. Mấy ngày gần đây, mỗi lần nói đến chuyện này là em la hét, khóc lóc, còn mẹ im lặng bỏ vào phòng. Đám cưới của em nhuốm màu đen tối rồi chị ạ. Mỗi lần nghĩ tới mẹ, em chỉ muốn gào lên: "Tại sao mẹ lại làm như thế?".
Thảo Trân (TP HCM)
Em Thảo Trân thân mến,
Tình thương mẹ trong em vẫn là tình thương của một cô bé con, muốn giữ riêng mẹ cho mình, không chia sẻ với bất kỳ ai khác. Vì vậy, trong cuộc nói chuyện với mẹ, cô bé con ấy đã la hét, khóc lóc, mà chưa hề biết lắng nghe. Bây giờ, cũng khó có thể "hô biến" cô bé con ấy thành một người phụ nữ trưởng thành ngay được.
May mắn sao, điều em và mẹ đang cần nhất cũng là vị thuốc thần diệu có thể chữa được phần nào căn bệnh kịch phát này, đó là thời gian. Em đang cần thời gian tập trung cho đám cưới. Hãy dành thời gian riêng cho em và bằng cách đó cũng dành thời gian riêng cho mẹ. Em sẽ thấy mọi việc đỡ căng thẳng hơn.
Muốn vậy, em hãy hỏi và nghe mẹ nói, ngắn gọn thôi cũng được, dự định về cuộc sống riêng của mẹ như thế nào. Đám cưới của mẹ không đột ngột xảy ra đâu - mẹ em là người đã có kinh nghiệm sống và qua một lần đổ vỡ. Rất có thể, mẹ em không định cưới hỏi gì.
Và cũng rất có thể một vài tháng nữa mối quan hệ giữa họ sẽ chấm dứt. Bây giờ em căng thẳng có khi còn đẩy hai người họ gắn bó với nhau hơn. Thật bình tĩnh nghe mẹ, rồi em có thể đưa ra những đề nghị của mình, ví dụ mẹ hãy làm các thủ tục cần thiết để đảm bảo tài sản trước khi cưới, ví dụ em sẽ cùng mẹ tìm hiểu kỹ hơn về nhân thân người đàn ông đó, để mẹ không gặp phải cú sốc nào khi không có em bên cạnh…
Tất cả những điều đó nếu được trình bày với tình cảm của một đứa con gái yêu thương, lo lắng cho mẹ, chắc chắn mẹ em sẽ suy nghĩ, cân nhắc. Khi đã biết khoảng thời gian mẹ dự định cho kế hoạch riêng, em sẽ tự sắp xếp những việc còn lại.
Ở tuổi xế chiều, phụ nữ hay sợ cô đơn. Đây cũng là giai đoạn tâm tính người phụ nữ thay đổi đột ngột dưới tác động của hormone, tuổi tác. Những điều này, một cô gái 25 tuổi khó chia sẻ hết. Em thương mẹ, rồi tình thương ấy sẽ trưởng thành, chín chắn hơn, và em sẽ nhận ra cần tôn trọng mẹ, tôn trọng cuộc sống độc lập của mẹ khi em đã tách ra khỏi cuộc sống ấy. Việc mẹ có bạn trai không phải là chuyện sai trái gì.
Hãy nói chuyện với mẹ về những lo lắng của em, nhưng đừng bắt buộc mẹ phải sống theo ý em. Đây là hai cuộc sống của hai người phụ nữ riêng biệt. Chúc em hạnh phúc, mãi giữ được mẹ và tình yêu thương của mẹ.