Truyện ngắn: Chuyến xe mùa thi

Cậu học sinh đang đứng bên đường, mặt đỏ bừng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, lúng túng… Wang Sheng đi ngang qua cậu bé, vô thức quay đầu nhìn lại…

Wang Sheng đang đi bộ đi làm. Anh nhìn những giọt sương trong như pha lê trên hoa lá ven đường, nghĩ đến khoảng thời gian học tập vất vả hơn mười năm để chờ đến ngày thi đại học, trong lòng anh dâng lên cảm xúc khó tả, vui buồn, hổ thẹn hay nuối tiếc, kỳ vọng và thất vọng.

Anh không thể nói rõ ràng nhưng hàng năm, anh luôn nhớ rõ, hôm nay là ngày thi đại học. Bầu không khí căng thẳng trong ngày này luôn cộng hưởng mạnh mẽ với những bất ổn, dao động trong lòng.

Một cậu học sinh đang đứng bên đường, mặt đỏ bừng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, lúng túng vò đầu bứt tai. Wang Sheng đi ngang qua cậu bé, vô thức quay đầu nhìn lại lần nữa, phát hiện cậu có gì đó không ổn.

“Cậu bạn nhỏ, cháu sao vậy?”. Wang Sheng dừng lại hỏi.

“Mẹ cháu ốm rồi! Nhưng bây giờ chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa đến kỳ thi, cháu…”. Cậu bé nghẹn ngào.

Lúc này, Wang Sheng mới thấy người phụ nữ trung niên ngồi xổm phía sau, tay ôm đầu, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi tuôn ra trên trán.

Anh hiểu rằng mẹ cậu bé bị ốm khi đưa con đi thi. Nơi này xa xôi, hẻo lánh, ít taxi, phương tiện công cộng cũng thưa thớt, phải mất nửa giờ để đến điểm thi.

Wang Sheng không chút suy nghĩ nói: “Đừng lo lắng, đợi một chút”.

Chưa kịp dứt lời, anh đã quay người chạy, chạy với tốc độ của cuộc đua 100 mét, vượt qua rào chắn giữa đường, xuyên qua những bông hoa ven đường, chạy sang khu dân cư đối diện với tốc độ cực nhanh vào gara, khởi động xe, bấm còi, lái tới chỗ hai mẹ con rồi dừng lại. Toàn bộ quá trình chỉ mất 5 phút.

Lúc đó không có định vị nên đầu óc Wang Sheng quay cuồng, nhanh chóng tính toán chính xác đường đi tốt nhất đến điểm thi và bệnh viện. Anh bấm còi suốt chặng đường và đưa cậu bé vào phòng thi trước, không lãng phí một giây nào.

Vẫn còn 10 phút mới đến giờ thi. Chân cậu bé vừa chạm đất, Wang Sheng đã vào số, lái xe ra ngoài, dọc đường ngoái lại nói mấy lần: “Yên tâm làm bài! Buổi trưa chú đón cháu”.

Người mẹ nghiêng người về phía trước, vẫy tay với con trai, khuôn mặt tái nhợt mỉm cười. Cậu bé gật đầu, chạy về phía cổng trường thi. Cánh cổng thông thoáng, tất cả thí sinh đã vào, cậu là người cuối cùng.

Wang Sheng bấm còi suốt chặng đường, dùng hết tốc lực lái xe đến bệnh viện. Hóa ra công việc nặng nhọc, cuộc sống nghèo khó đã đè nặng lên cơ thể gầy yếu của người mẹ. Con trai thi lên đại học, áp lực của mẹ lại càng lớn, liên tục mất ngủ. Cuối cùng, hôm nay bà đã kiệt sức trên đường đưa con đi thi.

Wang Sheng đã tự bỏ tiền ra lo viện phí cho người mẹ. Sau đó, anh chạy đến nhà in, in một tấm bìa ghi dòng chữ đỏ: “Xe từ thiện, phục vụ kỳ thi tuyển sinh đại học” rồi treo trước xe.

Hôm đó, anh liên tục đưa đón học sinh, phụ huynh, giáo viên và cả nhân viên coi thi. Xăng xe nhanh chóng hết và anh lại đổ đầy mà không hề do dự. Anh quên phải đi làm và quên xin nghỉ phép. Đây là lần đầu tiên anh vắng mặt ở cơ quan.

Buổi trưa, Wang Sheng đưa cậu bé đến bệnh viện gặp mẹ. Khi thấy mẹ mình bình an, không xảy ra chuyện gì, cậu đã khóc vì sung sướng, nắm tay mẹ hồi lâu.

Buổi chiều thi xong, Wang Sheng lại đón cậu bé đến thăm mẹ. Mẹ hỏi cậu làm bài thế nào. Cậu mỉm cười, chậm rãi đáp, biết mẹ vẫn bình an vô sự, con yên tâm làm bài thi cũng coi như là ổn. Wang Sheng vốn lo lắng cũng mỉm cười.

Ngày hôm sau, Wang Sheng xin nghỉ phép, sáng sớm đã chở cậu bé từ nhà đến bệnh viện. Người mẹ vẫn đang ngủ say, cậu bé nhìn thấy khuôn mặt trầm lặng, bình yên của mẹ qua khe cửa, liền hài lòng, yên tâm rời đi.

Wang Sheng lại chở cậu đến phòng thi, sau đó đi giúp đỡ những người khác. Trong cái thời còn ít ô tô riêng, anh đã giải quyết được nhu cầu đi lại cấp thiết của nhiều người.

Tất nhiên, việc này cũng làm đảo lộn cuộc sống của anh, ảnh hưởng đến công việc, gia đình và việc đi học của con cái. Anh không thể ăn uống, nghỉ ngơi đúng giờ, thậm chí không thể giải quyết nhu cầu cá nhân kịp thời.

Ngày thứ ba, Wang Sheng vẫn như vậy. Lãnh đạo cơ quan không biết lý do và rất không vui. Vợ anh cũng không biết tại sao anh xin nghỉ, vừa nghi ngờ vừa tức giận, vì xin nghỉ đồng nghĩa với việc bị trừ lương, thưởng, sẽ ảnh hưởng đến việc được đề bạt, thăng tiến.

Sau ngày dài lái xe, trở về nhà vào ban đêm, Wang Sheng kiệt sức bị vợ bỏ lại một mình - nụ cười nhiệt tình không còn, bữa ăn nóng hổi cũng không còn, nỗi cô đơn, thờ ơ đọng lại trong không khí nóng bức, còn cái lạnh lẽo ẩn trong bát cơm canh thừa.

Cậu con trai đi dép chạy ra khỏi phòng ngủ, giận dữ hét lên: “Bố, sao bố lại về muộn? Mẹ đang tức giận và con cũng vậy!”. Sau đó nhăn mặt chạy vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại. Wang Sheng hai mắt đỏ ngầu ngồi xuống, cởi áo khoác, rót cốc nước uống một hơi. Sau đó, anh vẫn ngồi ăn cơm nguội một cách thích thú.

Không lâu sau, Wang Sheng biết được cậu bé đó đã đỗ vào được một trường đại học tốt. Tuy bình thường anh rất nghiêm túc, nhưng khi nghe được tin tức này, anh lại vô cùng vui vẻ nở nụ cười.

Từ đó trở đi, mỗi khi đến mùa thi đại học, Wang Sheng lại nghỉ phép, lái ô tô, gia nhập “Hạm đội tình yêu” với tấm bìa ghi dòng chữ đỏ: “Xe từ thiện, phục vụ kỳ thi tuyển sinh đại học” phía trước và lái xe không ngừng nghỉ đưa đón thí sinh, phụ huynh, ban giám khảo, nhân viên y tế, cảnh sát trực và các dịch vụ miễn phí khác. Bất kể khi nào và ở đâu, chỉ cần một cuộc điện thoại, anh sẽ đến ngay lập tức. Kể cả khi ngủ, anh cũng sẽ bật dậy và lái xe.

Phục vụ xe miễn phí đã trở thành hoạt động quen thuộc của Wang Sheng cho kỳ thi tuyển sinh đại học hàng năm. Đồng nghiệp nghi ngờ anh muốn nổi tiếng, còn hàng xóm nghĩ anh đang kiếm tiền. Chỉ có vợ anh biết anh làm không công và đôi khi kiệt sức, hỏng xe, hết xăng và chẳng được lợi lộc gì.

Nhưng mọi người đều nghĩ anh ấy làm vậy để làm gì? Trên đời này không có gì là miễn phí!

***

Hơn mười năm trước, một chàng trai nhà quê lên thành phố thi đại học. Thay vì ở trong khách sạn, cậu quyết định đi bộ qua lại giữa trường thi và nhà để tiết kiệm 10 nhân dân tệ phí chỗ ở mỗi đêm. Nhà cậu cách địa điểm thi hơn 10 dặm, phải mất tiếng rưỡi mới đến nơi. Cậu khởi hành lúc 6 giờ sáng và đến nơi lúc 7 giờ 30 phút. Thời gian thi là 8 giờ 30 phút, cậu vẫn còn một giờ để di chuyển.

Ngày đầu tiên, cậu lên đường vội vã. Cậu bị đau bụng dữ dội, quần áo ướt đẫm mồ hôi, bước loạng choạng và dừng bước. Cơn đau ở bụng càng lúc càng quặn thắt, cậu ôm bụng và từ từ tiến về phía trước. Thỉnh thoảng có chiếc ô tô đi ngang qua, cậu vẫy tay nhưng tài xế lại bấm còi chạy đi, để lại làn khói bụi dày đặc cuồn cuộn. Sắc mặt cậu tái nhợt, ánh mắt u ám, bất lực nhìn xe cộ qua lại, sặc khói bụi, ho không ngừng, bụng càng đau.

Đúng lúc cậu chuẩn bị kiệt sức, một chiếc xe tải nhỏ dừng lại bên cạnh, cửa đột nhiên mở ra, một tài xế có mái tóc húi cua, làn da gầy gò, lưng hơi còng nhảy xuống, hỏi thăm tình hình rồi dìu cậu lên xe, đi thẳng đến bệnh viện.

Khi đến gần bệnh viện, cậu bé cảm thấy khỏe hơn nhiều và muốn đến điểm thi. Tài xế không đồng ý, cho rằng kỳ thi có quan trọng đến đâu thì cũng không bằng sức khỏe. Chàng trai giải thích, cậu cũng từng như vậy trước đây và nói rằng chỉ cần nằm một chút là sẽ dễ chịu hơn.

Tài xế thấy cậu bình tĩnh và cảm xúc ổn định, đúng là rất bình thường. Nhưng tài xế vẫn lo lắng, cho xe vào bãi đỗ xe của bệnh viện, cõng cậu trên lưng rồi lao vào phòng cấp cứu. Tài xế nói với bác sĩ chàng trai bị đau bụng nhưng hôm nay sẽ thi đại học và yêu cầu bác sĩ kiểm tra càng sớm càng tốt.

Sau khi được bác sĩ kiểm tra nhanh, mọi thứ đều ổn, cuối cùng tài xế cũng nhẹ nhõm. Tất nhiên, người tài xế hiểu kỳ thi tuyển sinh đại học có ý nghĩa như thế nào đối với những thí sinh đã học tập chăm chỉ hơn mười năm nên anh nhanh chóng cõng chàng trai trên lưng và lao tới chiếc xe bán tải, bấm còi suốt chặng đường đến điểm thi.

Còn 10 phút là đến giờ thi. Tài xế mở cửa xe đỡ cậu bé xuống xe, anh không thèm lau mồ hôi mà động viên cậu: “Đừng lo lắng, thi xong đợi anh ngoài cổng, anh sẽ quay lại”.

Trong nước mắt, cậu bé gật đầu, một mình bước vào điểm thi. Những thí sinh khác đã vào hết. Cậu ngồi trong phòng thi, qua cửa kính nhìn thấy tài xế vẫn đứng đó, thường xuyên nhìn về hướng phòng thi.

Trong hai ngày thi tiếp theo, đúng giờ cậu lại gặp người tài xế da đen gầy gò này đi ngang qua con đường đất cuối làng đón cậu đến điểm thi. Thi xong, cậu lại được người tài xế ấy chở về nhà. Cậu không còn bị đau bụng và yên tâm vượt qua mọi bài thi.

Tuy nhiên, từ khi kỳ thi kết thúc, cậu chưa bao giờ gặp lại người tài xế da đen gầy gò trên con đường này nữa. Cậu tự trách mình không hỏi tên tài xế, địa chỉ, thậm chí không nhớ biển số xe. Cậu đi trên con đường này không biết bao nhiêu lần, nhìn trái nhìn phải, mong gặp lại chiếc xe bán tải hai cabin.

Cậu muốn nói lời cảm ơn với người tài xế gầy gò đen đúa, muốn đưa cho tài xế đôi giày vải bông khâu tay và chiếc áo len đan tay mà mẹ chuẩn bị. Thịt xông khói, thuốc lá nhà làm... À, còn có cả những nút dây Trung Quốc mà mẹ làm bằng len đỏ dày có thể xua đuổi tà ma và mang lại bình an.

Khi thông báo của trường đại học đến, cậu vô cùng vui mừng nhưng lại có chút thất vọng. Cậu cầm lấy mảnh giấy nặng nề rồi lại đi đến cổng làng, lang thang trên con đường đầy bụi và khói, nhìn trái nhìn phải cho đến khi trời tối.

Chiếc xe tải nhỏ cứ hiện ra trước mắt, khuôn mặt đen gầy xuất hiện, cậu không ngừng nghĩ đến khoảnh khắc đôi tay rắn chắc đó bế mình lên, không ngừng nhớ lại mùi thuốc lá nồng trong cơn mê.

***

Đã hơn mười năm trôi qua.

Cậu bé ấy giờ đã trưởng thành thành một người đàn ông có sự nghiệp thành đạt, gia đình hạnh phúc. Nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, anh lại đi bộ trên con đường đất ở cổng làng và nhìn xung quanh.

Chiếc xe bán tải, khuôn mặt đen gầy vẫn cứ hiện ra trước mắt, khoảnh khắc đôi tay rắn chắc bế anh lên, mùi thuốc lá nồng đậm vẫn in sâu trong kí ức. Tuy nhiên, chưa bao giờ điều này trở thành hiện thực, sau vô số lần thất vọng, anh cũng không còn mong chờ nữa. Nhưng chỉ trong vài ngày sau, anh sẽ lại bất giác lang thang trên con đường bụi bặm đó, ho liên tục vì khói bụi dày đặc.

Sau khi thành phố mở rộng, con đường đất bụi bặm được xây dựng thành đại lộ xi măng. Anh mua một căn nhà ở khu dân cư cạnh đại lộ. Khu dân cư này cách xa nơi làm việc nhưng anh nhất định muốn mua nhà ở đây. Vợ anh không hiểu, hỏi anh lý do. Anh phân tích ở đây tốt thế nào và giải thích một cách cặn kẽ. Vợ anh nghe xong cảm thấy lý do không hợp lý.

Anh đã mua ô tô nhưng vẫn nhất quyết đi bộ đến nơi làm việc mỗi ngày. Anh thường hay nhìn trái nhìn phải, quan sát những chiếc xe chạy qua. Lúc rảnh rỗi, anh thường tản bộ dọc theo đại lộ này, đặc biệt thích ngắm những chiếc xe bán tải hai cabin, thậm chí còn đuổi theo - tất nhiên là không đuổi kịp, còn khiến những tài xế trong xe đều nghĩ anh bị điên! Một năm bốn mùa, Hạ qua Đông đến, dù có lang thang trên con đường này bao nhiêu lần, anh cũng không bao giờ gặp được khuôn mặt gầy gò chờ đợi từ lâu nữa.

Sau khi biết cơn đau dạ dày trong kỳ thi tuyển sinh đại học là do viêm ruột thừa, anh đã phẫu thuật và không còn tái phát nữa. Anh tiếp tục đi bộ trên con đường này, có thể đạt tốc độ hơn 8 km một giờ mà không cần lái xe đi làm và dần trở thành một chuyên gia đi bộ.

Thời gian trôi qua, chiếc xe bán tải trong ký ức cũng dần bị mờ nhạt, lãng quên. Tuy nhiên, khuôn mặt đen sạm và gầy gò đó sẽ mãi tồn tại trong tâm trí anh.

Và thật tình cờ, anh lại trở thành tài xế tận tình giúp đỡ học sinh vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học. Những học sinh được giúp đỡ đã gửi cho anh những tin nhắn chúc mừng năm mới trong dịp Tết Nguyên đán, dù chỉ là vài dòng chữ trên màn hình nhưng anh rất hạnh phúc và mãn nguyện. Người vợ nhìn vẻ mặt say sưa của anh thì hiểu ra, mỉm cười - đây là nguyên nhân sao?

Anh không đáp lại tiếng cười của vợ mà chỉ nở nụ cười trên môi.

***

Tết Nguyên đán đến.

“Cốc, cốc, cốc”, có tiếng gõ cửa.

“Đến rồi đây”. Wang Sheng đang đọc tin nhắn chúc mừng vội chạy ra mở cửa.

“Thầy Wang, năm mới vui vẻ”. Vị khách tới mang theo túi lớn túi nhỏ và chúc mừng năm mới.

“Ai vậy?”. Còn chưa kịp nói xong, Wang Sheng đã nhớ ra, “À, là hai mẹ con sao?”.

Trong cuộc trò chuyện, Wang Sheng biết được chàng trai anh giúp đỡ khi ấy đã làm việc ở thành phố này sau khi tốt nghiệp đại học và mua được căn nhà ở khu dân cư này. Họ mới chuyển đến trước Tết.

Wang Sheng thốt lên: “Thật trùng hợp”.

Người mẹ mỉm cười nói: “Không phải ngẫu nhiên mà mẹ con tôi đều nhớ tên khu này, biển số xe, thậm chí là hình dáng thầy. Năm đó, tôi hỏi tên, thầy không nói. Sau này, mẹ con tôi đến đây để hỏi thăm, mới biết thầy là thầy Wang. Ngày ngày, tôi vẫn nhớ về lòng tốt của thầy... Được làm hàng xóm với người có trái tim ấm áp như thầy, chúng tôi…”.

Người mẹ xưa ốm nặng, nay tươi cười, nói năng rõ ràng, trông như một người hoàn toàn khác. Đương nhiên, con cái đã khôn lớn trưởng thành ai mà chẳng hạnh phúc, vui tươi cơ chứ.

Vẻ mặt nghiêm túc của Wang Sheng tràn đầy ý cười, không ngừng nói: “Thật tốt, thật là tốt”.

***

Một ngày nọ, Wang Sheng cùng vợ con đến thăm hai mẹ con họ.

Hai mẹ con cảm động không biết nên làm gì. Chàng trai lấy thuốc, mẹ rót nước; chàng trai gọt trái cây, mẹ lấy kẹo; hai người lúng túng, tay chân loạn xạ.

Wang Sheng nhận ly nước từ tay mẹ, đang định uống thì bàn tay cầm ly chợt cứng đờ. Anh đột nhiên đứng dậy, mở to mắt và hét lên: “Anh ấy là ai?”.

“Thầy Wang, thầy đang nói đến ai vậy?”. Người mẹ bối rối.

“Anh ấy, chính là anh ấy”. Anh chỉ vào bức chân dung trên tường, thanh âm nghẹn ngào, thay đổi giọng điệu.

“À, ông già này sao? Là cha của thằng bé, đã qua đời gần hai mươi năm rồi” - Người mẹ bình tĩnh nói.

“Anh ấy là tài xế à?”. Anh nhìn thẳng vào bà hỏi.

“Đúng vậy”.

“Anh ấy lái xe bán tải”.

“Vâng”.

“Anh ấy có vết sẹo lớn trên tay phải?”.

“Đấy là do bị chó cắn khi còn nhỏ”.

“Anh ấy qua đời rồi sao?”.

“Vâng. Thầy Wang, thầy... thầy sao vậy?”. Người mẹ ngạc nhiên. Chàng trai cũng bối rối.

“Anh ấy qua đời như thế nào?”. Sắc mặt Wang Sheng đỏ bừng.

“Trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó, anh ấy chở một thí sinh bị đau bụng đi thi khiến chuyến hàng bị chậm trễ. Chủ hàng rất tức giận, yêu cầu anh ấy phải hoàn thành chuyến hàng trong vòng ba ngày, nếu không sẽ phải bồi thường.

Anh ấy làm thêm giờ vào ban đêm và khi đang vận chuyển chuyến hàng cuối cùng, anh ấy đã ngủ quên và bị tai nạn. Sau khi được cấp cứu ba ngày ba đêm, anh ấy qua đời. Haiz, lúc đó thằng bé này mới được vài tuổi, chúng tôi… Thôi, khó khăn đã qua, đừng nói về anh ấy nữa. Chính là thầy đã mang phước lành đến cho gia đình tôi, chúng tôi sẽ mãi mãi nhớ ơn thầy...”.

Tay cầm cốc của Wang Sheng run lên, nước tràn ra ngoài, làm bỏng tay mà anh không hề hay biết. Anh đặt chiếc cốc xuống bàn, bước tới và quỳ xuống dưới bức chân dung.

Hai mẹ con bối rối nhìn nhau, vợ con Wang Sheng cũng ngượng ngùng.

“Ân nhân, cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh rồi”.

“Thầy Wang, thầy sao vậy?”. Người mẹ sửng sốt.

“Tôi chính là thí sinh được anh ấy đón đưa khi ấy. Lúc đó, anh ấy muốn cho tôi đi nhờ, hóa ra… Tôi đã đợi anh ấy trên con đường này gần hai mươi năm rồi, khao khát được gặp lại anh ấy, nhưng…”. Wang Sheng nghẹn ngào.

“Ồ, hóa ra người lão Hao nhà chúng tôi giúp lại là thầy. Thầy xem, hai nhà chúng ta thật là có duyên”. Vợ lão Hao vội kéo tay Wang Sheng xúc động, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tươi cười.

“Ông ấy thật là một người tài xế tốt!”. Anh bật khóc.

Sau này, con trai của lão Hao cũng mua ô tô riêng và gia nhập “Hạm đội tình yêu” của Wang Sheng mỗi mùa thi tới.

Hạ An (Dịch từ tiếng Trung)

Truyện ngắn của Muchun (Trung Quốc)

Nguồn GD&TĐ: https://giaoducthoidai.vn/truyen-ngan-chuyen-xe-mua-thi-post685623.html