Từng là cô gái xinh đẹp và năng động, tôi nhận ra điều sai lầm sau vài năm kết hôn
Từ một cô gái trẻ trung, năng động và có học thức, tôi đã trở thành một người hoàn toàn khác kể từ sau kết hôn.
Tôi năm nay 26 tuổi, ở cái tuổi mà nhiều người còn đang mải ăn, mải chơi vô lo hoặc có thể đang làm trong công việc nào đó với biết bao hoài bão… Còn tôi, đã lập gia đình đã 3 năm, có hai con nhỏ và hàng ngày đối diện với thực tế phũ phàng của đời sống hôn nhân.
Cũng như bao nhiêu người khác, tôi từng có một quá khứ rất đáng tự hào khi là cô học trò năm nào cũng đạt học sinh giỏi. Xinh xắn, ngoan ngoãn và chăm học, tôi thi đỗ đại học thuộc trong những trường có mức điểm cao. Suốt những năm tháng trên ghế giảng đường, tôi chỉ chú tâm đến học kiến thức, kỹ năng để tạo hành trang cho cuộc sống sau này.
Là người có tiếng trong khoa vì học giỏi, lại xinh đẹp nữa, có rất nhiều người tán tỉnh nhưng tôi đều bỏ qua. Tôi không muốn yêu đương làm lỡ dở việc học và suy nghĩ tình sinh viên vốn đẹp, nhưng rồi mấy ai đến được với nhau đâu. Cho đến khi năm cuối, lúc chuẩn bị cho tốt nghiệp tôi mới yêu. Bạn trai tôi là người hào hoa, vui tính và rất năng động.
Anh ấy hơn tôi 2 tuổi nên suy nghĩ chín chắn, từng trải và có kinh nghiệm khi đi làm. Đúng lúc tôi băn khoăn lo lắng cho tương lai lại gặp người chia sẻ cho mình những kiến thức thực tế quý báu. Chúng tôi yêu nhau say đắm, không ngần ngại sống chung với nhau. Lúc ra trường, tôi cảm thấy mình bơ vơ, lạc lõng chưa biết mình phải bắt đầu từ đâu thì mới biết mình có bầu.

Suy sụp vì thực tế phũ phàng về đời sống vợ chồng chỉ sau vài năm kết hôn. Ảnh minh họa
Tôi khóc, lo lắng, trong khi bạn trai tôi an ủi, nhận trách nhiệm về mình. Anh ấy động viên tôi: "Hay mình cưới nhau, em sinh con và đợi khi con cứng cáp rồi đi làm sau cũng được. Anh sẽ cố gắng để chăm lo cho hai mẹ con, vất vả chút nhưng nếu đồng lòng thì vượt qua được. Em cứ chăm con cho thật tốt, mọi thứ có anh lo".
Vậy là chỉ sau khi tốt nghiệp đại học vài tháng, tôi đã có chồng và bước vào hôn nhân đầy mộng mơ. Nhưng cũng chỉ một thời gian ngắn, tôi nhận ra cuộc sống vợ chồng không hề đơn giản, hai người chỉ sau một thời gian là tiêu hết sạch tiền cưới, vàng hồi môn mà bố mẹ hai bên cho. Sau đó là những chuỗi ngày mệt mỏi, trách móc lẫn nhau.
Chồng coi tôi như kẻ ăn bám, anh ấy thường xuyên bia rượu, chơi bời bỏ mặc hai mẹ con ở nhà gò bó, phụ thuộc. Mua gì cũng phải ngửa tay xin chồng trong ánh mắt xem thường của anh ta. Cũng đợi khi con vài tuổi tôi quyết tâm đi làm thì lại lỡ có bầu đứa thứ hai, lại quyết định để đẻ. Sau 3 năm, tôi đã có hai đứa con, nheo nhóc, mệt mỏi và túng thiếu. Thường xuyên phải gọi điện xin tiền chị gái và bố mẹ đẻ, chứ chồng đưa mỗi tháng vài triệu, tiêu chưa được 10 ngày là hết.
Vào ngày lễ, dịp sự kiện nào đó, nhìn các bạn bằng tuổi mình được đi chơi, người yêu tặng hoa, quà mà tôi tủi thân bật khóc. Tôi không đòi hỏi gì ở chồng nhưng anh ấy đã không còn quan tâm đến tôi. Chỉ một bông hoa, hay món quà nhỏ nào đó cũng không có. Ngay cả khi gợi ý cũng nhận được câu trả lời lạnh lùng: "Lo mà trông con đi, hoa với quà gì, tiền không có rồi còn mơ mộng hão huyền. Có giỏi đi làm kiếm tiền đi, lúc đấy mới biết, làm không ra một đồng rồi lại còn đòi hỏi".
Chồng từng hứa sẽ yêu thương tôi suốt đời, nhưng bây giờ chúng tôi thường xuyên giận dỗi, cãi vã, đề cập nhiều đến ly hôn... Anh ấy hơi chút là dọa đuổi mấy mẹ con về nhà ngoại. Nhiều lúc nhìn mình trong gương, tôi không nhận ra chính mình bây giờ, tăng cân, quần áo luộm thuộm, đầu tóc rối bù tự ti đến mức không dám đi đâu, không dám gặp lại bạn cũ. Đâu rồi người con gái xinh đẹp, học thức và rất năng động ngày nào. Hàng ngày chỉ chúi đầu vào lo cơm nước, tã bỉm cho con và mòn mỏi chờ chồng về ăn cơm tối.
Tôi đã nhận ra sai lầm của mình khi đã vội vàng kết hôn khi mà cả tôi còn quá trẻ, chồng thiếu chín chắn. Mệt mỏi, áp lực kéo dài đến mức trầm cảm. Tôi phải làm gì để thay đổi cuộc sống của mình? Tôi có nên yêu cầu chồng phải tôn trọng và tạo điều kiện để tìm kiếm công việc cải thiện cuộc sống và phát huy tố chất theo những gì mình đã từng được học?