Tôi hay bị lạc vào cảm xúc hỗn độn mỗi khi có dịp ở giữa một rừng cây. Khi xung quanh tôi là những thân cây lớn bé, tầng tầng lớp lớp quấn lấy nhau trong một quần thể thực vật biếc xanh từ mặt đất lên đến tận vòm cao.
Nhà thơ Đoàn Vị Thượng (1959-2021) để lại không nhiều tác phẩm. Khi nhà thơ Đoàn Vị Thượng giằng co những ngày cuối cùng với cơn bạo bệnh, thì người thân đã gom góp in 'Thơ Đoàn Vị Thượng' do Nhà xuất bản Hội Nhà văn ấn hành cuối năm 2020. Và bây giờ, kỷ niệm 1 năm nhà thơ Đoàn Vị Thượng rời khỏi dương gian, 'Thơ tình và những bài áo trắng' tiếp tục được Nhà xuất bản Hội Nhà văn ấn hành, để công chúng có dịp thương nhớ nhà thơ Đoàn Vị Thượng.
HHT - Chia sẻ về 'thanh xuân với nhà Hoa', nhiều cây viết bồi hồi nhớ lại khoảnh khắc vui mừng khi có bài viết đầu tiên xuất hiện trên báo và khoản nhuận bút rủng rỉnh vào cuối tháng có cảm giác 'giàu ơi là giàu'. Từ 'khu vườn' này, biết bao 'mầm cây' đã trở nên cứng cáp và tự tin phá vỡ những định kiến, giới hạn để bay đến những chân trời mới.
Nồi canh cá kình (miền trong xứ Quảng tôi hay gọi cá giò) ngon ngọt ngay từ hớp nước đầu tiên; cộng vị chua thanh thanh mềm mại của lá me đất thật hấp dẫn.
Tôi luôn ước rằng, khi nào có thể tự làm cho mình một ngôi nhà, tôi nhất định sẽ xây những bậc thềm, để trước khi đặt chân vào bên trong nhà, tôi sẽ gượng nhẹ bước chân, rồi cũng thật khẽ, ngồi xuống hiên nhà để bỏ giày dép, bỏ cả lại những thứ khiến tôi vui vẻ hay mệt nhoài…
Trong một sáng ngồi đón bình minh nơi quán cà phê quen, chợt khắc khoải trong đầu ý nghĩ, giữa người với người hình như luôn có một bức tường vô hình, trong suốt… Bức tường ấy giúp người có đủ tự tin và bản lĩnh sẽ bình thản và có thể tham gia mọi cuộc chơi. Là người rụt rè nhát sợ, bạn sẽ rút lui vào sau bức tường trong suốt. Đủ nhìn thấy mà không sợ một sự tổn thương nào.
Trong những mường tượng mang chút hơi hướng duy tâm ở mình, tôi luôn có ý nghĩ rằng, có lẽ kiếp trước mình là một mùa thu dịu nhẹ, mỗi năm chỉ khẽ khàng đậu xuống nhân gian khoảng thời gian vừa đúng ba tháng giống như các mùa khác, rồi lại lặng lẽ bỏ đi. Để lại nỗi mong ngóng khắc khoải trong lòng người.
Tôi biết rằng sẽ nhiều người chỉ đọc tít bài sẽ ném đá tôi ngay nếu tôi nói rằng tôi đã đồng ý với chồng mình về việc có người thứ ba tham gia vào cuộc hôn nhân này.
Trên thế giới có bao nhiêu là kỳ quan, nhưng có gì đẹp hơn đôi bàn tay mẹ. Mẹ cho ta cuộc sống, tình thương, chăm bẵm, vỗ về, nuôi nấng, đưa ta đi qua quãng thời gian thơ bé êm đềm. Dù sau này ta lớn lên rồi trở thành cha thành mẹ, nhưng dường như lúc nào ta cũng còn bé dại, cần sự chở che trong tình thương bao la của mẹ. Vòng tay mẹ mở ra từ lúc bé thơ chào đời rồi cứ rộng dần theo năm tháng. Đôi bàn tay mẹ là tất cả tình yêu và cảm xúc của mỗi đứa con.
Việc kỷ luật cán bộ không còn có chuyện 'hạ cánh là an toàn' góp phần cảnh tỉnh, răn đe những người đang có tư tưởng 'hoàng hôn nhiệm kỳ'.
Những loài hoa nở đúng dịp Tết Nguyên đán thì qua rằm tháng Giêng đã bắt đầu tàn. Thay vào đó, những chiếc chồi xanh đang mơn mởn nhô ra mang theo ngập tràn sự tươi mới cho cây cối.
Quanh năm nắng chói chang, nhưng những ngày cuối năm bao giờ Sài Gòn cũng se se lạnh. Vài năm nay, hậu quả biến đổi khí hậu toàn cầu, khiến Sài Gòn có thêm nhiều ngày giáp Tết có nhiệt độ xuống thấp.
Quanh năm nắng chói chang, nhưng những ngày cuối năm bao giờ TPHCM cũng se se lạnh. Vài năm nay, hậu quả biến đổi khí hậu toàn cầu, khiến TP có thêm nhiều ngày giáp Tết có nhiệt độ xuống thấp.
Cái phước của người già là khi sức khỏe, trí não xuống dốc, được con cháu hiểu, gượng nhẹ và nâng đỡ cảm xúc.
Như một thói quen, mỗi khi đón người thân ở xa về Hà Nội, tôi thường cùng họ lên mạn hồ Gươm đi xích lô. Bởi tôi thích được nhẩn nha ngắm phố phường trôi qua trước mắt, lắng nghe âm thanh leng keng rộn rã của chiếc xe ba bánh, thích nói dăm ba câu chuyện với những bác tài xích lô, cảm giác vui vui và chân thật.
Ngay từ trước chiến tranh thế giới lần thứ hai, lúc đang còn trai trẻ, nhà thơ, nhà văn Nga Xôviết Konstantin Simonov (1915-1979) đã viết:
Với ông, yêu là cho đi mà không hề nhận lại, yêu là lặng lẽ gom nhận mọi khổ đau, cay đắng riêng mình, chấp nhận bên lề hạnh phúc người mình yêu.
Thỉnh thoảng có việc phải đi xa, tôi thường hay trở về Pleiku vào lúc trời vừa hửng sáng. Ánh mai đầu ngày hoàn toàn chưa phải ánh nắng mặt trời, đó là thứ ánh sáng trắng đùng đục quyện vào sương mù buổi sớm.