Còn gì thú vị cho bằng trong khung cảnh trưa hè êm ả, bữa cơm đạm bạc dọn lên có thêm món mắm ba khía, với vị ngọt mặn lẫn mùi thum thủm đặc trưng.
Tản văn của Mai Hoàng
Ấy là bu tôi bảo thế. Ngày mồng 5 tháng 5 âm lịch là ngày giết sâu bọ. Tôi chả thấy ai giết được con sâu con bọ nào, chỉ thấy giết vịt, đánh tiết canh, rồi nấu sáo măng ăn với bún. Chẳng nhẽ sâu bọ là con vịt?
Món dưa muối đơn giản, dễ làm, dễ pha chế món mà vị thì khó quên, chua, giòn khó có món nào bì kịp. Người xứ Quảng xa xứ nhớ món dưa muối như người Hàn nhớ kim chi.
Tôi đã băng qua tuổi thơ hơn hai mươi năm có lẻ, cũng là hơn hai mươi mùa nắng tháng Ba đượm mật, nắng tháng Tư trong leo lẻo. Lạ thay trong màu nắng giao mùa ấy, những mùa nhót tuổi thơ trong tôi cứ luôn hiện hữu, đẹp tựa như những giấc mơ.
Truyện ngắn của Đinh Thành Trung
Cuối cùng chờ mãi thì nước cũng rút. Mấy ngày trong lũ khiến mẹ tôi kiệt quệ, trông mặt bà bơ phờ, xơ xác đến là thương. Mà không chỉ riêng mẹ tôi, ai nấy trong nhà đều mệt mỏi trông thấy. Nhà ở vùng chiêm trũng lại nằm trong vùng hay có thiên tai, nên hàng năm lũ lụt, mưa bão lúc nào cũng ghé thăm. Khổ cực, mất mát, đau thương lắm nhưng chẳng thể dứt bỏ quê hương mà đi nơi khác được.
Tháng Tám về với nỗi nhớ thật khẽ, nhắc nhớ một thời nghèo khó nhưng bình yên vô cùng.
Vào tuổi trung niên tôi vẫn cực thích pha làm mới ca khúc 'Đi học' của Anh Khang- Quang Thắng trong khi đầy người trẻ chả mặn mòi. Đầy đứa bé không biết 'hương rừng chen hương cốm, em tới trường hương theo' nói về cái gì. Hố ngăn cách thế hệ còn xảy ra ở lĩnh vực khác nữa: văn chương, phim ảnh…
Chị Lụa dắt chiếc xe đạp cũ chở theo rổ táo ta đi trên đoạn hè phố Lê Thánh Tông. Dịch Covid-19 khiến đường phố vắng người qua lại, rổ táo của chị Lụa chả được ai hỏi han. Bỗng có ba cô gái trẻ từ đâu xúm lại.
Tháng ba về, quê tôi thật đẹp, bình minh thướt tha trong màu nắng mới như dải lụa mềm vắt vai thiếu nữ bay bay trong gió nhẹ, thoang thoảng hương hoa đồng nội dịu dàng phảng phất. Những giọt sương long lanh như ngàn viên kim cương óng ánh sắc màu hoa nắng được gắn trên cây lá, trên những ngọn cỏ uốn cong.
Hèm vốn là phụ phẩm trong qui trình chưng cất/nấu rượu hoặc bia. Dạng 'tàn dư' của những giọt nước mắt quê hương trong veo ấy, vẫn có thể khiến nhiều người mê say.
Ở Tây Ninh có vườn rau rừng khổng lồ, có gốc hơn 100 tuổi, cho thu nhập 'khủng'. Trong khi đó, tại Sài Gòn, có một vườn rau được trồng trên sân thượng mà tốt um như... rau quả 'đột biến'.
Khoảnh khắc kinh hoàng khi một con tắc kè nhai nát đầu chuồn chuồn đã được nhiếp ảnh gia Erni Wijaya ghi lại một cách ngoạn mục.
Từ rất lâu rồi, củ đậu (còn gọi là củ sắn hay sắn nước) đã luôn gắn bó với chúng tôi suốt một thời thơ bé nghèo khó, bởi đơn giản đó là một loại thực phẩm rất sẵn và rất rẻ…
Đào Mèo Sơn La nức tiếng thơm ngọt, mát lịm và giòn rụm. Nhưng loại quả ngon đặc biệt này chỉ có ở những bản nằm sâu trong núi rừng – nơi mà chỉ những du khách thích khám phá mới tìm đến.
Đơn vị tôi kết nghĩa với địa phương nơi đóng quân. Bao giờ sau những buổi giao lưu trở về, số khách khu độc thân cũng tăng lên gấp bội.
Vì sao dạo này, thực khách Sài Gòn hảo rau chuối đến vậy? - Có lẽ, trước hết nó là một dạng rau an toàn. Kế nữa, nhu cầu ăn rau của thị dân đang vọt cao.