Nhìn cánh đồng quê đang vàng rực màu lúa chín, đó đây có tiếng sáo diều vi vu vang xa trong gió, ký ức với những buổi chiều mò cua, bắt ốc cùng lũ bạn xưa lại ùa về trong tôi.
Mùa hè trở mình bằng những cơn mưa rào chợt đến chợt đi. Mới nắng đó thoắt cái đã mưa, rồi mưa còn đương chưa dứt thì đã thấy nắng trườn mình trên những đám mây đổ ào xuống đất.
Tháng 5 về, màu đỏ của phượng đã phủ kín cả những khoảng trời. Trong câu chuyện của các cô, cậu học trò đã len lỏi nỗi buồn chia xa và những trang lưu bút trao vội.
Thấy bạn bè mỉa mai chê Đức keo kiệt, trốn trả tiền, tôi vừa ngại vừa tức. Nhưng không ngờ sau đó mọi cô gái có mặt trong nhà hàng đều ước anh ấy là bạn trai của họ!
Sai lầm của tôi là đã không tìm hiểu kỹ lưỡng về người yêu mình.
Xa sông, giấc ngủ tôi vọng về tiếng nước khua bờ. Cơn mơ tôi hiện lên bữa sông đầy gió, mấy cây gòn dọc sông thả bông bay la đà trên mặt nước…
Mặc dù giá lên tới 750-800 nghìn đồng/kg nhưng không có sẵn, khách muốn mua phải đặt trước, chờ mối gom hàng mới có bởi rất hiếm.
Hạt bàng - thứ quà vặt dễ tìm, miễn phí của học trò thời xưa nay được chế biến thành đặc sản bán với giá cả nửa triệu đồng/kg.
Tôi bí quá nên mới bịa chuyện để cà khịa bồ nhí của chồng, không ngờ vừa nói xong cô ta liền tức giận ném túi xách vào mặt chồng tôi rồi bỏ đi. Đúng là hay không bằng hên.
Đây là những món ăn, những trò chơi gắn liền với tuổi thơ của rất nhiều thế hệ Tuy nhiên cùng với sự phát triển của cuộc sống, bây giờ rất khó tìm lại.
Lời hứa hẹn tuổi học trò tưởng đã bị vùi lấp bởi thời gian và những lo toan cuộc sống thường nhật. Nhưng không, lời hứa của năm 18 tuổi vẫn vẹn nguyên trong trái tim những người bạn.
Sau hành động của mẹ con cô hàng xóm, tôi mới nhận ra câu đúc kết của người xưa quả thật chí lý: 'Không có gỗ không đỡ được nhà, không xóm giềng không thể sống tốt'.
Tôi không cố ý đổ hết lỗi cho các bố mẹ cả đâu. Chỉ là chúng ta hãy cùng thử phân tích lại một chút, điều chỉnh lại một chút cách làm cha mẹ của mình.
Thời hắn còn nhỏ, không có hệ mẫu giáo. Trẻ con chừng 5, 6 tuổi, được vào học Vỡ lòng, rồi sau đó vào cấp 1. Làng hắn nằm bên bờ sông Gianh, những đứa trẻ chưa đến tuổi học Vỡ lòng, mặt mũi, da dẻ đen đúa, tóc đỏ quạch như râu bắp, nước mũi, nước dãi lòng thòng, mặc cái áo củn cởn, hết lê la nghịch đất, nghịch cát lại nhảy ra sông tắm, hoặc theo cha mẹ ra đồng chơi đùa.
Thật đấy các chị ạ, vừa sang năm mới cái là em có bạn trai luôn rồi!
Nắng đã rải vàng khắp lối, cơn mưa bụi bay bay như đưa tôi về miền tâm tưởng. Một tháng ba dịu ngọt đang hiện hữu, trước mắt tôi mọi thứ hiền hòa như vốn dĩ bao nhiêu năm nay tháng ba vẫn thế. Quê nhà yêu thương trong tháng ba đùm bọc, chào đón những bước chân của người con xa quê trở về. Đặt chân lên dải đất quê hương, nơi chôn rau cắt rốn trái tim tôi bồi hồi, ngân lên từng nhịp rung động xuyến xao. Bao nhiêu năm rồi nhỉ, thời gian như chuyến tàu đi mãi mà không có ga trú, qua năm này rồi tới năm khác. Con người lớn lên còn tháng ba thì lặng lẽ quay về.
Tháng Giêng - tháng đặc biệt khởi đầu của năm mới, nó như có phép màu làm vạn vật hồi sinh. Mỗi độ tháng giêng về, một miền ký ức xa xưa lại dội về với những vui buồn.
Quẳng gánh lo đi bớt phải ăn năn/ Quay trở lại nơi quê nhà yêu dấu/ Để ta thấy nơi đất lành chim đậu/ Tình quê hương sống mãi ở mỗi người.
Trời xuân xứ Lạng nắng ấm từ ngày mồng 2 Tết Giáp Thìn. Chúng tôi trở về phố núi Đồng Mỏ (huyện Chi Lăng, Lạng Sơn) chúc Tết người thân, bạn bè. Nơi đây, tôi sinh ra, lớn lên, đầy ắp những kỷ niệm với dãy núi Kai Kinh hùng vĩ và dòng sông Thương hiền hòa, thơ mộng. Tôi chạm phải những ký ức không lạt phai…
Dòng sông quê hương là nơi chất chứa những kỷ niệm, ký ức đẹp đẽ về một thuở thiếu thời của biết bao người. Gió sông quê vẫn thổi dạt dào nỗi nhớ dù người quê nay đã đi xa...
Lũ bạn học THPT Hậu Lộc của tôi đang í ới nhắn ra họp lớp. Thời chúng tôi học, phải đội mũ rơm, có túi cứu thương đeo bên mình, có hồi học ở lớp đào chìm dưới đất, có tường đất như con đê bao quanh để tránh bom. Đèn dầu cho vào ống luồng khoét một phía để hạn chế ánh sáng.
Ba tôi kể rằng ông có một tuổi thơ gian nan, khó nhọc cùng chúng bạn ở quê nghèo. Từ ngôi làng ông sinh sống xuống phố huyện là mất cả một ngày đường. Được đến trường làng học mỗi ngày không phải dễ vì đa phần trẻ phải theo cha mẹ giăng câu chài lưới, chăn trâu, mót lúa, trồng khoai. Ấy là chuyện của thật nhiều năm tháng trước.
Y Tâm về đến nhà thì trăng đã lên cao quá đỉnh đầu, trải khắp không gian rộng lớn ánh sáng bàng bạc, tinh khôi.
Một sáng Đông, bác hàng xóm mang sang mấy quả trứng gà chín vàng ươm, to cỡ quả xoài nhỡ.
Chị đang lững thững tản bộ trên con phố vắng vẻ ở một thành phố nhỏ tỉnh lẻ, bỗng nghe tiếng gọi. Chị dừng lại và ngoái đầu nhìn: anh hiện ra như trong giấc mơ. Anh vẫn như xưa nhưng có điều trông rắn rỏi, hơn…
Cùng một lúc bệnh viện tiếp nhận thêm hai bệnh nhân mới. Bệnh tình của bệnh nhân trung tuổi không nặng: viêm gan. Bác sĩ nói bệnh này không đáng ngại lắm, chỉ cần chữa trị một thời gian là có thể ra viện.
Trải qua 3 cuộc phẫu thuật, từ một cô gái bị bạn bè miệt thị gọi là 'ma cà rồng', Hảo thay đổi diện mạo ngoạn mục.
Cái lạnh của Paris làm cho tôi nhớ Hà Nội. Mùa đông Hà Nội của tôi là những ngày mưa phùn, bầu trời ảm đạm, bụi nước mờ ảo đọng trên tóc, trên áo như những hạt sương long lanh. Cái lạnh cũng theo đó mà ngấm vào da thịt. Nhớ nhất là những khi chiều xuống, cùng lũ bạn sà vào quán nhỏ ven đường, rỉ rả nhâm nhi những thứ quà vặt, những món ăn mà khi ở Paris, tôi chỉ có thể nhớ thương mà không thể tìm thấy.
1. Thèm quá chừng cái bong bóng heo thổi căng phơi khô làm bóng ném!!! Ấy là nói nó. Xưa giờ nó chỉ được… ngó bạn chơi hoặc chơi ké chút nếu có đứa nào thơm thảo!
Gió mùa Đông Bắc ào về lúc mọi người đã ngủ say. Sáng dậy, không khí lạnh đã bao quanh cả ngôi làng. Khoảnh sân nhỏ trước nhà trải đầy lá khô, gió cuốn xào xạc. Chỉ là cái lạnh đầu đông nhưng nó cũng kịp để lại trong lòng tôi những cảm xúc khó tả.
Sáng nay, khi ngang qua trường học, thấy cổng trường treo đầy cờ hoa rực rỡ và bọn trẻ con ríu rít chuẩn bị cho buổi tập văn nghệ, tôi biết ngày 20/11 sắp đến. Đã chẳng còn những tháng ngày ngây ngô cắp sách tới trường mà không gian ấy vẫn khiến tôi rạo rực. Nhớ ngày xưa tôi cũng náo nức giống y như bọn trẻ bây giờ khi được tham gia múa hát những dịp trường tổ chức biểu diễn văn nghệ.
Đối với tôi, thầy cô giáo chính là người truyền cảm hứng. Nhà giáo dục người Mỹ William A. Warrd từng nói: 'Người thầy trung bình chỉ biết nói. Người thầy giỏi chỉ biết giải thích. Người thầy xuất chúng biết minh họa. Người thầy vĩ đại biết cách truyền cảm hứng'.
Có lẽ trong chúng ta, ai cũng có một lần muốn trở về tuổi thơ, nhớ lại những kỉ niệm yêu dấu một thời. Bởi những ký ức tuổi thơ ấy giống như một liều thuốc an thần, cho chúng ta thêm động lực để vượt qua những khoảnh khắc khổ đau, những chênh vênh, tuyệt vọng trong cuộc sống. Có lẽ ký ức tuổi thơ chính là điểm tựa, niềm khích lệ để bạn mỗi ngày hướng tới những điều ý nghĩa, tốt đẹp trong cuộc đời và tiếp tục bước về phía trước.
Muốn biết mình phù hợp với nghề nghiệp nào, trước tiên bạn phải hiểu rõ xu hướng tính cách và thế mạnh của chính mình. Bởi, điều đó sẽ giúp bạn dễ dàng tiếp thu kiến thức và hoàn thành công việc tốt hơn.
Ngày đó không có điện thoại di động, bọn trẻ chúng tôi khi xa nhau chỉ có một cách duy nhất để liên lạc là viết thư gửi qua bưu điện.
Trong cuộc sống, có biết bao nhiêu con người đang phải gắng gượng chiến đấu từng ngày, từng giờ, từng phút để giành giật sự sống với tử thần. Ấy vậy nhưng, mà trên các nền tảng mạng xã hội ngày nay, nhiều bạn trẻ lại đang xem nhẹ mạng sống của mình, 'đua nhau' đòi tự tử.
Nếu hôm qua không có chị Na kịp về nhà thì tôi sẽ ân hận chết mất…
Tháng 10. Ta đếm thời gian bằng tháng, vậy mà thời gian vẫn trôi rất nhanh, vèo cái đã sắp hết năm. Mới hay đời người tưởng dài đó hóa ra lại chỉ trong chớp mắt. Ngày nào còn vô tư chạy nhảy cùng lũ bạn tắm mưa, nay đã ngồi nhớ về quá khứ tiếc nuối.
Đã có những buổi tối mùa thu của thời thơ ấu, bọn trẻ con chúng tôi ngóng chờ trăng lên như chờ một người bạn.
Thuở bé cứ mỗi khi sắp đến Rằm tháng Tám, tôi cùng lũ bạn lại kéo nhau sang làng Ông Hảo để xem làm đồ chơi trung thu. Dạo ấy bọn trẻ con chẳng khi nào chịu cuốc bộ…