Tôi tỉnh giấc khi nắng đầu hạ len nhẹ qua khe cửa. Đưa tay hứng luồng ánh nắng tinh khôi, ngắm nhìn những hạt bụi vàng li ti đang tỏa nhẹ trong không gian, nghe gió thì thầm gọi trời xanh gom nắng sớm để đón hạ vàng.
Tính đến hôm nay tôi đã xa vòng tay mẹ hơn hai mươi năm có lẻ. Lạ thay mỗi lần nhớ về mẹ, mùi mồ hôi của mẹ lại thoảng qua trong ký ức của tôi. Đó là một mùi hương thật dịu dàng, luyến lưu khó có thể nào mà quên được.
Sương Nguyệt Minh thuộc thế hệ các nhà văn trưởng thành sau 1975, mặc dù đến với văn chương khá muộn nhưng ông nhanh chóng khẳng định vị thế
Mỗi khi nghỉ phép về thăm quê, tôi vẫn thường đi dưới rặng xoan già. Được hít hà bầu không khí trong lành, tôi thấy thư thái vô cùng. Ven con ngõ nhỏ từ đường lớn dẫn vào nhà, rặng xoan thẳng tắp đứng đó lặng lẽ tỏa hương man mát lòng người.
'Trận lũ lịch sử năm 2009 tại huyện Tuy An, Phú Yên, nhà tôi và bà con thôn xóm ngập chìm trong biển nước, nhịn đói nhiều ngày trời. Hình ảnh các chú bộ đội lái trực thăng thả hàng cứu trợ, chạy xuồng vào cứu dân đã thôi thúc tôi tình nguyện nhập ngũ, trở thành người bộ đội giúp dân'.
Bài thơ 'Đêm trên đảo sông Đà' của tác giả Đỗ Chiến Thắng.
Mỗi năm đều có những chuyến tàu từ đất liền đến với huyện đảo Trường Sa (Khánh Hòa), mang theo hơi ấm, tình yêu và niềm tin của đất liền ra với biển đảo Tổ quốc thân yêu!
Tôi nhảy xuống đất như một con sóc rồi chạy xuyên qua cánh rừng trồng, chạy đến bờ sông Ba. Tôi thực sự hoảng loạn. Nhà tôi kia, nhưng tôi không thể trở về. Tôi không muốn bị bắt… Tôi bơi qua sông, rồi bỏ chạy về phía bình nguyên giữa đêm trăng sáng... Tôi cứ chạy. Những giọt trăng lấp lóa trên đỉnh đầu tôi…, những giọt nắng kéo thành vệt trên khuôn mặt tôi. Tôi đói, mệt và khát. Rồi tôi lả đi…
Chiều cuối năm, khu chợ quê tấp nập người. Ở đó có chị họ tôi, khuôn mặt đang đỏ hồng ẩn hiện giữa những bó hoa đủ màu khoe sắc trong quầy. Chị mừng khi thấy tôi tới: 'Ở đây phụ với chị bán hàng. Sáng mai dì đi với chị sang Ninh Phúc lấy hoa sớm.'…
Trong đêm đen kịt, tiếng xe, tiếng máy ầm ào. Dưới ánh đèn lấp lóa, những công nhân trên tuyến cao tốc Vĩnh Hảo - Phan Thiết cần mẫn làm việc...
Đêm noel – đêm mùa đông, lạnh giá nhưng khô ráo, dòng người nối nhau từ các ngả đường đổ về phía nhà thờ thành phố Phủ Lý. Đường Biên Hòa như một 'dòng sông người' chuyển động. Không khí náo nhiệt, chen chúc nhau như đi hội, xóa tan cảm giác lạnh giá đêm đông.
Năm nay rét muộn. Mọi năm tầm này trời miền Bắc đã rét cắt da cắt thịt. Buổi sáng của những mùa đông trước, ít ai muốn rời bỏ hơi ấm trong chăn gối mềm êm khi nghe tiếng gió rít ngoài ô cửa sổ. Đứa nhỏ đi vào sân trường vội ngoảnh lại bởi còn lưu luyến hơi ấm từ bàn tay mẹ.
Có một cây cầu hình vòng cung với những trái tim màu đỏ. Đêm xuống, những trái tim rực sáng lung linh.
Anh ngồi tư lự trên chiếc ghế bố. Mặt trời hạ tấm voan màu cam đậm lên phía chân trời mênh mông, tít tắp.
Gấm mở mắt. Những bức tường trắng lấp lóa trước mặt. Bên chiếc bàn nhỏ, bóng người đàn ông gục đầu xuống ngủ. Phía bên trong những chiếc giường sắt, người nằm, người ngồi lờ mờ. Gấm trở mình, toàn thân đau buốt, phía chân trái tê cứng không thể cử động được. Gấm nhắm mắt, tai cô bỗng ù ù. Cô nghe thấy tiếng còi xe rít lên, tiếng phanh xe nghiến xuống đường nhựa, nghiến nát cả tiếng trẻ con kêu khóc. Gấm bị văng khỏi xe rơi xuống rệ đường, đất trời quay tít.
Sau những ngày chịu ảnh hưởng bởi mưa bão, đất trời rũ bỏ vẻ âm u, trở về sự tươi mới, khoáng đạt. Mấy ngày cuối tuần, tôi lại thong thả theo chân lũ bò lên núi và trở về nhà trong ánh hoàng hôn vừa khuất nẻo. Và, mỗi lần lên núi là mỗi lần tôi nhớ về tuổi thơ.
Tôi trở về quê vào một ngày mùa thu nắng vàng dịu dàng lấp lóa, thời tiết mát mẻ dễ chịu vô cùng. Lúc ghé khu chợ quê để kiếm tìm gọi mẹ, mắt tôi đã bị những rổ thị vàng ươm thơm lừng nơi góc chợ níu lại. Lòng vỡ òa sung sướng. Vẫn là cảm giác ấy, gần hai mươi năm trôi qua, vào mỗi mùa thị tôi không thể nào quên được. Một chút háo hức, một chút chộn rộn xen kẽ ùa về.
Một ngày tháng bảy, nắng chang chang như đổ lửa. Ngoài kia, cây xanh héo hắt, gió Lào rát bỏng. Tuổi già không dám ra gió. Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo: '- Đắc đây. Giờ mình muốn đi ra ngoài khó quá. Mà tớ vừa in tập thơ muốn tặng bạn. Xuống nhá', '- Ừ, sẽ xuống'.
Hắn thật sự mất niềm tin vào cuộc sống. Hắn luôn nghĩ rằng mọi thứ xung quanh hắn đều đầy rẫy những lọc lừa, giả dối và bất trắc. Hằng ngày sau khi hết giờ làm hắn thường phi một mạch về nhà, với hắn nhà có lẽ là nơi an toàn nhất mà hắn có thể nương náu. Nói như thế không có nghĩa là hắn không có bất cứ một mối quan hệ xã hội nào.
Là hòn đảo xinh đẹp luôn chào đón nhiều du khách nhưng không vì thế mà người dân trên đảo tỏ ra thờ ơ với người phương xa
Liên! Phải Liên không?Chị giật mình ngẩng lên, không nhận ra người đàn ông với nước da rám nắng rắn rỏi đang đứng trước mặt mình là ai, chỉ thấy nụ cười của anh lấp lóa trong nắng chiều.
Một sớm tháng tám, đã thấy nắng thu lấp lóa, vàng mơ như mật sóng sánh chảy trên từng mái phố. Những ngày này, phố nắng mưa bất chợt. Tôi ngồi ngắm phố, lòng hoài thương về thuở ấu thơ ắp đầy kỷ niệm, thắm đượm sắc màu và thanh âm.
Tháng Bảy, ngoài kia nắng đã vàng lấp lóa đầy sân. Buổi chiều, ông mang chõng tre ra phía sau nhà, cạnh mấy hàng cây sum suê tỏa bóng mát ngồi nghỉ. Bên chén trà vối, mắt ông cứ bâng khuâng, nhìn xa xăm vô định. Không nói ra nhưng tôi biết trong lòng ông đang chất chứa những nỗi buồn sâu kín.