Hiếm có loài động vật nào dám đọ tốc độ cùng loài báo săn.
Đậu Hoài Thanh
Người dân ở thôn Trúc Ly, xã Võ Ninh, huyện Quảng Ninh, tỉnh Quảng Bình ai cũng động lòng thương cảm trước hoàn cảnh đặc biệt khó khăn của gia đình cựu thanh niên xung phong (TNXP) Nguyễn Thị Lén, sinh năm 1950, ở cùng địa chỉ trên.
Đề phòng những tai nạn xảy ra không phải là thừa đối với các bậc cha mẹ và cả những chủ quán cà phê, nhà hàng có bể cá, tiểu cảnh hồ nước - non bộ sâu rộng…
Cùng đoàn công tác Hội Phụ nữ Sư đoàn 363, Quân chủng Phòng không-Không quân, chúng tôi đến thăm gia đình cựu thanh niên xung phong (TNXP) Trần Thành Chỉ, sinh năm 1935, ở khu dân cư Đẩu Vũ, phường Văn Đẩu, quận Kiến An, TP Hải Phòng. Trong căn nhà cấp 4 rộng khoảng 40m2, tài sản không có gì đáng giá, ông Chỉ ngồi trên giường, khuôn mặt khắc khổ, bên cạnh là hai con gái đều bị tâm thần.
Bên nhau từ những năm cấp 3, Lê Minh và Thanh Hà có nhiều điểm chung tuyệt vời đến bây giờ, một trong số đó là sở thích dành cho những trang sách.
'1% nỗ lực' của Hiroyuki là một cuốn sách thách thức lẽ thường, mở ra cho bạn những lựa chọn mới, giúp bạn có được cuộc sống đúng với những mưu cầu của bản thân.
Tết xưa, ngày chúng tôi còn bé, được mặc quần áo mới là niềm mong đợi của tất cả những đứa trẻ con. Chỉ cần mới thôi, xấu đẹp không thành vấn đề, vậy mà đôi khi cái mong ước tưởng chừng đơn giản ấy cũng khó để trở thành hiện thực, nhất là với những đứa trẻ con nhà nghèo.
Ai cũng muốn về nhà ngày Tết dù chỉ vài ba ngày 'cắt phép không nằm viện', vì thế, nói với bệnh nhân việc họ không thể về nhà đón Tết là điều khó khăn với bác sĩ.
Sau những giờ tác nghiệp vất vả ở Trường Sa, chúng tôi thường ngồi dưới bóng cây bàng vuông vừa nghỉ ngơi, vừa nói chuyện với cán bộ, chiến sĩ và bà con nhân dân nơi đây. Mấy chị em đồng nghiệp nữ tha thẩn dạo chơi dưới bóng mát của cây phong ba, bão táp, tra, mù u, hay hàng phi lao xanh mướt như để tận hưởng hương vị của biển, đảo. Giữa biển trời mênh mông, Trường Sa, nhìn đâu cũng một màu xanh: Màu xanh của cây cối, của rau xanh, vẫn vươn lên tươi tốt, bất chấp thời tiết khắc nghiệt của biển khơi.
Một buổi chiều cuối tháng Chạp, tôi tha thẩn đạp xe đi dọc con đường quanh thị xã nhỏ xinh. Ánh hoàng hôn từ phía Tây tim tím của trời chiều mùa khô thật đẹp và lãng mạn.
Địa danh Ao Ếch ở trung tâm Vườn quốc gia Cát Bà, huyện Cát Hải, Tp.Hải Phòng là điểm đến hàng đầu đối với du khách ưa trải nghiệm và khám phá.
Rét về làm cho nhiều người nhớ làng. Nhớ làng là nhớ ông bà, nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ họ hàng…. Rồi nỗi nhớ lan sang nhiều người khác mà lâu lâu rồi ta chưa trở về, gặp lại.
Gia đình, nhà trường luôn nhắc nhở trẻ không được đi theo người lạ. Tuy nhiên, không ít trẻ tiểu học vẫn vô tư lên xe đi theo người lạ khi được rủ.
Vỉa hè cũng là một phần linh hồn của phố xá. Đứng trên vỉa hè, chậm rãi ngắm phố phường, lắng nghe dăm ba câu chuyện vụn vặt đôi khi khiến người ta thêm yêu thị thành tấp nập.
Chiều nào Thương cũng lội dọc bờ biển, tha thẩn một mình. Lâu lâu lại dừng, nhìn ra xa tít tắp cuối cái màu xanh trải dài vô tận kia, thở dài.
Ông Thịnh chia sẻ, trong thời gian tới, bản thân ông rất mong muốn được một lần nghe lại nhịp đập từ trái tim của người con trai.
Nhìn bé Minh (2 tuổi) tha thẩn chơi một mình, vô cảm với mọi điều xung quanh, chị Lưu Thị Thanh Hải, Trưởng nhóm ngôn ngữ, Khoa Nhi, Bệnh viện Phục Hồi chức năng Hà Nội, không khỏi rơi nước mắt. Chị của bé Minh mất vì bệnh ung thư máu khi mới 5 tuổi, còn Minh, chứng tự kỷ của em ngày càng nặng.
'Để chuẩn bị cho kỳ thi vào lớp 6 trường chất lượng cao, các bạn trong lớp của con đã theo thầy cô chuyên luyện thi suốt từ năm lớp 4. Nếu không cho con đi ôn luyện, tôi sợ rằng cháu rất khó đỗ vào trường tốt'.
'Trời se lạnh, sương còn đọng trên lá lấp lánh. Đi vòng qua dăm con phố vắng, đến đoạn đường chợt nhìn thấy một bụi hoa. Xa xa, có chú bồ câu tha thẩn đi kiếm mồi. Hà Nội giờ mới độ hơn 2h sáng. Chợt thấy nhớ da diết…'
Người dân thị trấn Ladispoli ở miền Trung Italy đã được một phen hoảng sợ khi nhìn thấy một chú sư tử tha thẩn dạo chơi ở vùng duyên hải này.
Chú sư tử trưởng thành có tên Kimba thuộc rạp xiếc Rony Roller đã thoát ra ngoài từ chiều 11/11 và có 'chuyến thám hiểm' kéo dài 7 tiếng khắp các đường phố ở thị trấn Ladispoli.
Thư dạo này hay tha thẩn một mình dọc bờ sông lau lách. Thạnh núp trong bờ lau chiêm ngưỡng say mê. Anh muốn ào đến để nhận lấy món quà của tạo hóa mà anh biết chắc là sẽ dành trọn vẹn cho anh nhưng rồi anh thở dài, quay mặt đi!
Cậu bé hàng xóm sang chơi nói rất thật với con gái tôi: 'Nhà mày giờ bé nhất, xấu nhất khu này'.
Cú vồ từ trên cao của báo hoa mai ẩn mình giữa tán cây trong công viên Tanzania khiến linh dương không kịp chạy thoát thân.
Trong thế giới tự nhiên hoang dã, nỗi bi đát của loài này lại là niềm vui sướng, may mắn của loài khác.
Nếu cần khái quát khi nói về phong cách thơ Nguyễn Hồng Vinh thì có lẽ chính là chữ 'chân': 'chân chất', 'chân thành' để thấu cảm và sẻ chia 'chân lý'.
Theo lời giới thiệu của ông Nguyễn Xuân Mười, Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam xã Đại Sơn, huyện Tứ Kỳ (Hải Dương), chúng tôi đến thăm gia đình cựu chiến binh Nguyễn Gia Tự, sinh năm 1956, ở thôn Liêu Xá, xã Đại Sơn. Trong ngôi nhà tuềnh toàng, xập xệ rộng chừng 10m², ông Tự được người nhà khóa chặt trong đó, đứng nhìn chúng tôi với đôi mắt vô hồn...
12 giờ trưa ngày 30/8/2023, gấu cái Holly được đẩy vào phòng mổ hiện đại với đầy đủ trang thiết bị tại bệnh viện gấu thuộc Trung tâm Cứu hộ gấu Việt Nam. Hôm ấy, các bác sĩ thú y kiểm tra sức khỏe tổng thể cho Holly thì phát hiện túi mật của gấu có sỏi nên tiến hành ngay ca phẫu thuật. Qua lớp cửa kính, chúng tôi nín thở theo dõi diễn biến ca mổ.
Tháng tám heo may đùa gió, trời se se lạnh đem theo hương lê tha thẩn khắp nẻo đồi. Cái chớm lạnh đầu thu càng khiến tôi miên man nhớ về mùa lê chát. Tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất đầy sương, lạnh và gió - Ngân Sơn. Nơi đây có nhiều mùa quả đậm vị núi như đào, mận... Và lê chát là một thức quà đặc trưng của vùng núi quê tôi.
Ông giáo năm nay đã gần tám mươi tuổi. Vợ mất sớm, ông sống cùng Hiền, con trai cả trong căn biệt thự ở trung tâm thành phố.
Giữa đám cháy kinh hoàng ấy chỉ có duy nhất một người dám lao vào cứu bà nội. Đó là người thừa kế cuối cùng mà không ai nghĩ tới.
Tháng 8 heo may, trời chuyển mùa cũng là lúc trái thị chuyển màu. Ấy là mùa thị chín.
Một ngày thứ Bảy bận rộn khi hai mẹ con tha thẩn ở nhà sách mua đồ cho năm học mới - năm đầu cấp của con trai tôi sau khi đã 'tốt nghiệp' lớp lá một cách đầy luyến tiếc.
Tháng tám se lạnh. Chớm thu. Hàng cây bên đường tán nép vào nhau dưới cơn mưa rào bất chợt rơi đột ngột. Xe cộ vội vã lướt nhanh trên đường. Rồi mưa ngừng rơi, cũng nhanh chóng như khi đến. Phố lại đông đúc. Loanh quanh qua bao ngõ nhỏ, tha thẩn qua bao phố xa lạ, chẳng biết nên đi đâu.
Theo lời giới thiệu của ông Vũ Quang Nhất, Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam xã Cao Thắng, huyện Thanh Miện (Hải Dương), chúng tôi đến thăm gia đình ông Trần Văn Việt, sinh năm 1960, ở thôn Văn Khê, xã Cao Thắng.
Cũng đã lâu lắm rồi, tôi chưa có dịp về thăm nhà cũ, nơi gắn bó suốt một thời ấu thơ. Nhưng tôi vẫn nhớ như in khung cảnh nơi này, nhất là con dốc nhỏ lấp đầy sỏi đá dẫn lên triền đồi. Cuối dốc là ngôi nhà nằm lọt thỏm giữa vườn cây bốn mùa hoa trái.
Có những chiều đầy gió, tôi tha thẩn ra vạt đất trống trước hiên nhà lặng lẽ ngắm nhìn những bông hoa dại. Trên cao, trời trong xanh thẳm còn mặt đất thì hoa và hoa, nhiều nhất là xuyến chi. Từng chùm hoa cánh mỏng trắng tinh khôi, mềm mại hòa nhịp, khẽ rung rinh trong gió. Tôi nghe thoảng đâu đây chút hương dịu ngọt, lại nhớ câu chuyện kể về loài hoa này.
Mỗi khi nhớ quê ta lại ngồi nhớ những vạt sương trên cỏ, những bờ tre lao xao gió hát, những cánh cò bay ngang cánh đồng... Những lúc ấy lòng lại khe khẽ cất lên câu hát 'quê hương là chùm khế ngọt'... Bạn biết không, khi ấy nỗi nhớ trong ta tăng lên gấp bội như con suối reo ca không biết mỏi, như áng mây là là mặt ruộng chẳng muốn ngừng, như con mương nhỏ bồng bềnh chiếc lá trôi xa ta âm thầm cuộn chặt, để một lúc nào đó vỡ òa trong cảm xúc... Những lúc như thế trong lòng thấy chống chếnh làm sao, ruột gan cồn cào ao ước, giá như có cánh rừng che phủ, có tiếng chim vờn quanh thì hay biết mấy. Lúc đó ngôi nhà lại trở về nguyên vẹn như xưa với những đêm trăng vằng vặc, bước chân rậm rịch của lũ trẻ chơi trò con nít nơi đầu ngõ...
Vượt lên trên tất cả, Pha Lê một mình đơn thân nuôi con và chuẩn bị cho bé một cuộc sống đủ đầy.
Hôm nay là ngày cuối cùng ở cơ quan sau 25 năm chị lặng lẽ làm việc, phấn đấu, cống hiến cho công ty. Cầm tờ quyết định về hưu, lòng những rưng rưng muốn khóc vì phải xa bạn bè đồng nghiệp mà chị rất quý mến và nhớ nơi đã để lại bao kỷ niệm buồn vui.