Mùa Hè trong tuổi thơ tôi luôn là những tháng ngày rực lửa, là những kỷ niệm khó quên nơi làng quê nhỏ nơi tôi sinh ra và lớn lên, một tuổi thơ dữ dội và đầy ắp yêu thương của cô đầu gấu bé nhỏ.
Nhìn chị chồng cười hề hề, nhét tờ 500 nghìn vào tay mình mà tôi xót xa.
Sau lần ra mắt đó, tôi quyết định chia tay luôn với Khánh. Bởi tôi biết, có lấy nhau về cũng khó mà sống vui vẻ với anh chị chồng trái tính như vậy.
Sau hành động của tôi thì chồng chẳng dám ho he gì, còn mấy em tay vịn cũng tự động xin lui.
Vợ tôi gào lên rằng tôi ở ngoài nói thì dễ lắm, tôi có phải đi làm dâu đâu mà biết. Rồi cô ấy thách tôi sang nhà cô ấy ở rể, chỉ cần qua một tháng mà tôi vẫn vui vẻ, thoải mái thì cô ấy chịu thua.
Vợ chồng tôi đều là công nhân nên kinh tế có phần khó khăn. Tổng lương mỗi tháng của chúng tôi chỉ hơn 10 triệu. Tháng nào ít tăng ca thì còn thấp hơn con số đó nên tôi chi tiêu hết sức cẩn thận, tiết kiệm. Vợ chồng tôi còn chưa có nhà riêng, con lại còn nhỏ nên càng phải tiết kiệm mới mong có cuộc sống ổn định sau này.
Chỉ vì xin tăng số lượng 7 tráp ăn hỏi mà tôi bị mẹ chồng chỉ trích đến tái mặt.
Hai Phiếm cười hềnh hệch: - Lần đầu thấy có cuộc thi tuyển công chức ở Bảo tàng Thanh Hóa rất lạ là bố chấm, con thi...
Tôi choáng váng quá, suýt làm rơi đôi đũa, miệng á khẩu không nói được gì. Tôi suýt buột miệng nỏi: 'Cái thai có phải của bố không?' thì bố chồng tôi đã vội vã quay lưng đi.
Tuần trước, Hoàng xem tivi kể những mẩu chuyện cảm động về đoàn tàu không số ngay trên nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Nỗi ray rứt, ân hận cứ xoáy vào tâm trí như những thước phim đau đớn, hờn trách những người đã và đang lãng quên quá khứ, trong đó có anh.
Không dứt ruột sinh ra nhưng bao nhiêu năm nay bà coi anh như con đẻ. Ở cái tuổi gần đất xa trời, bà vẫn lo từng bữa ăn cho cả gia đình 6 người thì có 5 người bị tâm thần
Đêm hôm ấy, tôi phải kiểm tra bản vẽ kỹ thuật nên uống cốc cà phê cho tỉnh táo. Nhưng ngờ đâu, chính vì thế mà tôi lại thấy chị dâu ra ban công cất tiếng hát ru nghe rất não nề.
Bóp còi mọi lúc mọi nơi, tiếng còi có ở phía trước, phía sau, bên trái thậm chí bên phải. Thích là bóp, không vướng cũng bóp. Việc dùng còi như một thói quen khó bỏ, 'sở thích' của nhiều tài xế Việt.