Những làn gió nhẹ từ đâu thoang thoảng, liu riu như hơi thở của ban mai, đang phả vào vạn vật một chút mong manh mùa mới, vừa đủ cái se sắt để cảm nhận rằng trời đã sang mùa.
Từ ngày 22/10 đến 30/10, tại phòng trưng bày Art Space 42 Yết Kiêu (Trường Đại học Mỹ thuật Việt Nam) diễn ra triển lãm hội họa mùa thu mang tên 'Câu chuyện tháng mười' của ba họa sĩ Hà Nội: Nguyễn Văn Đức, Tùng Nguyễn và Nguyễn Minh.
Hà Nội đã và đang vào thu - mùa đẹp, lãng mạn nhất trong năm. Sẽ thật tuyệt vời nếu dành ra một ngày 'chill' cùng thu Hà Nội để cảm nhận những tia nắng nhẹ và cơn gió xao xác heo may trên các con phố dài...
Đường phố ban ngày ồn ào, sôi động và nhộn nhịp bao nhiêu thì khi đêm về, những con phố bỗng trở nên vắng lặng, nhường chỗ cho bóng dáng liêu xiêu của người lao công quét rác cùng tiếng chổi tre xao xác đang lặng lẽ làm sạch cho đời.
Tháng Mười, phố Hà thành đang trong những ngày đẹp nhất của mùa Thu. Nắng ươm mật trên những gánh hoa rực rỡ sắc màu. Hương mùa thu hư ảo quyện trong gió heo may. Và... Hà thành thoắt trở nên dịu dàng đến nao lòng bởi những xúc cảm ngọt ngào chợt trở về từ miền ký ức sâu thẳm.
Tháng 10 về rồi, hoa sữa đã thức dậy sau một năm dài chờ đợi, thu Hà Nội thực sự là đây. Những con phố đêm về lắng đọng trong sương và mùi thơm đã mãi là một phần của thành phố cổ kính.
Trong tôi, ký ức về mùa thu ở quê vẫn luôn lấp lánh, rực rỡ như chưa bao giờ đổi thay.
Khi gió heo may bắt đâu thổi, trời vào thu, những người đi xa đã quay quắt nhớ Hà Nội. Thành phố này mùa nào cũng đẹp, nhưng vào những ngày thu vẻ đẹp ấy như vào độ chín.
Khi những cơn gió Lào bắt đầu xao xác rặng tre gầy, cái ran rát đã cảm nhận được trên da thịt cũng là lúc ngày nghỉ hè chính thức bắt đầu.
Những ngày cuối hạ, chao ôi, sao mà nhiều cảm xúc đến vậy.
'Rót đầy một giấc tôi' - Cơn mê men chếnh choáng hư hao của kẻ hay hoài niệm, chênh vênh giữa hai bờ hư thực. Một hình dung cũ, một chút hương lúa chín giữa ngày thu se sẽ như kéo người về khoảng nào xao xác, để ngồi lại tình tự riêng mình, tự ủ ấm mình trong men thơm ký ức...
Bài 1: Món bò nóng đặc sản 'lung lay'
Tháng Bảy, trời bắt đầu trở mình bằng những cơn mưa rào chợt đến, chợt đi. Mới nắng đó thoắt cái đã mưa, rồi mưa còn chưa dứt thì đã thấy nắng vươn mình qua đám mây bàng bạc, đổ ập xuống những con phố chưa kịp tạnh ráo.
Vào Thu, tiết trời trở nên dịu nhẹ, trong tôi lại ngân nga những vần thơ, như một thói quen khi nhắc đến mùa thu Hà Nội: 'Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội/Những phố dài xao xác hơi may/Người ra đi đầu không ngoảnh lại/Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy!'
Bẵng đi một thời gian, tôi chưa về lại Bến Tre. Nhưng con sóng của sông Hàm Luông lăn tăn vào mùa chưa gió chướng lại bồi hồi níu kéo!
Nắng chiều xiên qua vạt thông, chiếu những tia nắng vàng xuống bãi cỏ xanh. Bãi cỏ vừa mới được xén dọn, mùi thơm lan trong gió, quyện vào bước chân người đi bộ. Mùi hương ấy, hình ảnh ấy chợt gợi lên trong tôi bao cảm xúc.
Nhà tôi ở lưng đồi, căn nhà nhỏ tựa vào vách núi, liêu xiêu theo những cơn bão mùa năm nào cũng đi qua ngọn đồi này. Mỗi sáng tôi thức giấc trong tiếng kêu xao xác của bầy chim rừng, trong tiếng chuông chùa khẽ ngân vào buổi sớm. Tôi ngắm đồng cỏ bạt ngàn nắng, những cánh thàn mát vào mùa cứ ngăn ngắt một màu tím nhưng nhức nhớ thương. Trên mảnh sân đầy đá dăm và cỏ dại, tôi chờ xem mặt trời lên sau những tán cây rừng.
Cũng các cụ xưa từng có câu 'học tài thi phận'. Thời thế hệ tôi đi học rồi thi, cũng căng thẳng gay go lắm, nhưng chưa tới mức cả xã hội đi thi như hiện nay.
Một năm có 365 ngày, thì cả 365 ngày trên mọi cung đường, ngõ phố của Thủ đô không khi nào vắng bóng các công nhân vệ sinh môi trường. Khó có thể kể hết những đặc thù của nghề này khi bất kể đêm đông giá rét, hay những ngày hè nắng như đổ lửa, tiếng chổi tre xao xác, tiếng xe đẩy nặng nề của những công nhân vệ sinh môi trường vẫn văng vẳng. Những đóng góp thầm lặng đó luôn được các cấp Công đoàn Thủ đô ghi nhận với nhiều hoạt động quan tâm, chăm lo.
Tọa lạc ngay tại trung tâm TP Hải Dương, công viên Bạch Đằng với hồ Bạch Đằng là một địa điểm thu hút khách du lịch bởi vẻ trữ tình và sự bình yên vốn có.
Có những cung đường đã theo ta suốt từ những năm tháng tuổi thơ cho đến ngày mái tóc đã bắt đầu lấm chấm sợi trắng. Những cung đường ấy mỗi lần ngang qua là một trời ký ức ùa về. Nơi đó có những cây chò nâu cao vút, những đứa trẻ nhặt đầy tay những cánh hoa xoay xoay cuốn theo chiều gió.
Tự truyện 'Sống đến bình minh' của nhà báo, nhà văn Trần Mai Hạnh vừa được ra mắt độc giả và những người yêu quý, ủng hộ ông trong một buổi hội ngộ đầy cảm xúc. 'Sống đến bình minh' là ánh sáng đi qua những vùng tối với những nghiệt ngã, chông gai.
Kể từ khi con bé út hàng xóm chở Cẩm đi làm tóc về bằng chiếc xuồng máy Kohler cũ từ đời ông nội để lại, Cẩm ngồi riết trong phòng. Má vén tấm màn gió ra xem mấy lần, chỉ thấy Cẩm ngồi tư lự bên đống đồ đạc, cặp gối, chăn mền, vali, nón lá..., thứ nào cũng được gói kỹ bằng giấy bóng kính màu đỏ mà con bé út phải chạy ra chợ tỉnh mua mới có.
Bên cạnh những mẫu sneakers thịnh hành ở thời điểm hiện tại như adidas Samba hay Onitsuka Tiger, các tín đồ thời trang cũng chuộng các sản phẩm giày New Balance, MLB hay Nike.
Cửa sổ phòng làm việc của tôi nhìn ra một vòm cây. Từ khoảng ô vuông này, có thể cảm nhận được sự luân chuyển của thời gian. Nếu dùng máy ảnh để ghi lại những thời khắc cây lá chuyển mình sẽ nhận ra thời gian có những bước đi tưởng chừng như vô hình mà cũng đầy dấu ấn.
Bà Liếng sống một mình trong cái chòi dưới chân dốc Mù U. Nơi đó vắng ngắt, cánh đồng bỏ hoang, cỏ ngoi lên tới tận bờ, mấy con bò làng bên cũng chẳng buồn qua gặm những đám cỏ cằn khô. Bà Liếng là người đàn bà câm nên người làng quen gọi bà câm, quên mất cái tên Liếng từ bao giờ.
Người làng vẫn nhắc về bà câm nhưng không ai biết rõ bà là ai, ở đâu đến. Chỉ có con Cải đã nghe thấy tiếng của bà.
Một ngày nọ, không biết từ đâu ba mạ tôi đem bốn cây sến cao chừng gần một mét về trồng hai bên cửa ngõ.
'Cò về' - đứa cháu nội ông Tư Phát reo lên. Những tiếng rì rào của các nhánh cây trong vườn, tiếng đập cánh và tiếng kêu xao xác. Những ngọn cây bắt đầu trĩu nặng và trắng cánh cò. Chúng tôi chạy ra xa và nhìn về phía khu vườn toàn một mảng trắng toàn cánh cò...
Anh bảo, sắp Tết rồi em nhỉ? Mắt tôi bỗng rưng rưng vì nhớ Tết Việt Nam, có những nơi chỉ khi đi xa, ta mới biết mình thuộc về.
Tất niên, với tôi, luôn là dịp tổng kết những ân tình. Tất niên xao xác, bỗng nhớ hai câu thơ cũ: 'Có con én ngậm mùa xuân qua ngõ. Thương đến nhói lòng một tiếng chim rơi'.