Mùa thàn mát bay qua

Nhà tôi ở lưng đồi, căn nhà nhỏ tựa vào vách núi, liêu xiêu theo những cơn bão mùa năm nào cũng đi qua ngọn đồi này. Mỗi sáng tôi thức giấc trong tiếng kêu xao xác của bầy chim rừng, trong tiếng chuông chùa khẽ ngân vào buổi sớm. Tôi ngắm đồng cỏ bạt ngàn nắng, những cánh thàn mát vào mùa cứ ngăn ngắt một màu tím nhưng nhức nhớ thương. Trên mảnh sân đầy đá dăm và cỏ dại, tôi chờ xem mặt trời lên sau những tán cây rừng.

Đội xung kích Điện lực Hà Tĩnh góp sức đẩy nhanh tiến độ dự án đường dây 500kV ở Nghệ An

Đội xung kích Công ty Điện lực Hà Tĩnh đang 'vượt nắng, thắng mưa' ở Nghệ An, góp sức đưa dự án đường dây 500kV mạch 3 Quảng Trạch – Quỳnh Lưu về đích đúng hẹn.

Qua mùa Pơ thi

Doen như trôi đi trong cõi người ma lẫn lộn. Doen tham lam đưa tay chạm vào tượng gỗ. Da tay bỏng rẫy như nhúng phải dầu sôi. Bầy chim ác đậu trên đầu tượng đưa cặp mắt hung dữ chòng chọc nhìn Doen. Doen thấy trên đỉnh đầu, hai hốc mắt, thấy mỗi nơi trên da thịt như bị những cặp mỏ nhọn hoắt chọc thủng, vỡ toang, máu ồ ạt chảy. Doen muốn kêu cứu, nhưng đôi mắt đen của Y Thông thờ ơ, dân làng thờ ơ, những pho tượng nhìn Doen thờ ơ như nhìn kẻ ác bị trừng trị.

Truyện ngắn: Người bảo vệ

Sinh ra và lớn lên ở khu rừng này, từ khi lọt lòng cho đến trưởng thành Hận quen với cuộc sống bìa rừng, làm bạn với muông thú và cây cối.

Nắng cuối đông

Những ngày đông, bầu trời ảm đạm, mây xám xịt. Tôi tưởng như mình đang phải sống trong ngăn mát của chiếc tủ lạnh khổng lồ. Cái tiết trời ấy cứ bao bọc lấy từng cành cây, chiếc lá, mọi thứ xung quanh như co ro và run rẩy bởi giá buốt.

Cói hát

Ngoại thương tôi và tôi cũng thương ngoại, có chuyện gì tôi cũng đều kể cho ngoại, chỉ riêng việc tôi hay đến bên mộ mẹ là tôi giấu nhẹm đi. Tôi ngồi bên mộ mẹ cả chiều cho đến khi trời sầm sập tối, lần nào cũng vậy trước khi đứng lên, tôi luôn hỏi mẹ, tại sao mẹ lại bỏ con đi? Chẳng lần nào tôi nhận được câu trả lời ngoài những âm thanh của gió.

Già làng Tây Nguyên kể chuyện Tết

Tôi không nhớ nổi mình đã bao lần chếnh choáng với men rượu cần ngày Tết. Đó hẳn là những cuộc tao phùng, khi ngày mùa đã cạn và mùa xuân xôn xao gõ cửa bên gian bếp sực nức mùi lúa mới…

Già làng Tây Nguyên kể chuyện Tết

Tôi không nhớ nổi mình đã bao lần chếnh choáng với men rượu cần ngày Tết. Đó hẳn là những cuộc tao phùng, khi ngày mùa đã cạn và mùa xuân xôn xao gõ cửa bên gian bếp sực nức mùi lúa mới…

Trong cơn khát của mùa thu

Đặt chân đến khu vườn huyền bí của thơ Trang Thanh. Đó là khu vườn của mùa thu, của tình yêu và một căn phòng.

Những ngày cuối năm

Thời gian chỉ còn rất ngắn cho một năm để gói ghém những gì cần lưu giữ vào kho kỷ niệm. Thảo dặn lòng sẽ chỉ mang đi những yêu thương, chào đón những điều mới mẻ để đồng hành cho chặng đường sắp tới. Vậy mà, Thảo vẫn nao nao khi nghĩ về những kỷ niệm không thể nào quên...

Truyện ngắn: Như một thói quen

Như một thói quen, ngày nào cũng thế, đi đến quãng đường này, thằng nhóc sẽ nhảy xổ ra, hù Hiên một cái rõ to, và bắt đầu hỏi quà.

Mưu sinh

Có cuộc sống nào không khó hả anh? Rồi sẽ qua. Chỉ khi lòng người đổi thay mới đủ sức xé vụn những giấc mơ khiến nó đứt gãy, vỡ toang…

Góc chợ dáng bà

Những người bà tôi thường gặp đâu đó ở một vài góc chợ không phải họ hàng, ruột thịt gì, thế nhưng những bà cụ ấy, dù xa lạ, dù gặp vài lần hay chỉ một lần thì vẫn luôn hao hao bóng dáng những người bà thân thuộc ở quê.

Một chiều nghe mưa quê

Ngày Thu, ngồi nghe mưa rơi trên quê Mẹ cũng là một loại lãng mạn.

'Ông phân tích thế tôi hiểu rồi...'

Đồng hồ báo 5 giờ sáng, ông Quang liền nhỏm dậy để làm mấy bài thể dục ở trước sân. Dạo này mưa nắng thất thường nên vết thương ở bả vai ông thi thoảng nhói buốt.

'Ông phân tích thế tôi hiểu rồi...'

Đồng hồ báo 5 giờ sáng, ông Quang liền nhỏm dậy để làm mấy bài thể dục ở trước sân. Dạo này mưa nắng thất thường nên vết thương ở bả vai ông thi thoảng nhói buốt.

Đã nghe hương cốm tan vào gió xuân…

Đã nghe tháng Chạp về, những ngọn gió bấc xốn xang thổi dọc miền tâm tưởng. Màu lá bàng 'thắp lửa' một mảng trời, ngầm nhắc chuyến tàu bốn mùa đã sắp vào ga cuối, sau cái chớp mắt của thời gian.

Mưa thành phố

Mưa Hà Nội không dữ dội như mưa rừng, không bất chợt đi và tới như mưa Sài Gòn, không dai dẳng mưa miền Trung, không lạnh buốt như mưa ở Đức, nhưng chưa khi nào tôi quên được những cơn mưa thành phố của tôi, với biết bao hình ảnh mà khi nhớ lại, lòng cứ xôn xao.

Mùa Tết Jrai...

Ai ở Tây Nguyên lâu thì biết, cứ sau 'mùa Tết' của người Kinh thì tới 'mùa Tết' của người dân tộc thiểu số bản địa, điển hình nhất là người Jrai và Bahnar. Khởi đầu của 'mùa Tết' Jrai chính là món cơm mới.

Nỗi nhớ tỏa hương

ĐBP - Dịch Covid 19 hoành hành, mấy tháng rồi tôi không được về quê. Mở thùng hàng tiếp tế bố mẹ gửi, một thứ hương thơm cổ tích len lỏi vào lòng. Chợt nhận ra mùa ổi đã về. Đúng rồi, đúng những trái ổi của bà ngoại đây rồi. Quả ổi thóc chỉ to bằng ngón chân cái người lớn, da nhẵn bóng, vàng ruộm như nắng. Cắn một miếng, vị mềm ngọt vừa chạm vào đầu lưỡi đã đánh thức cả miền ký ức mênh mang. Hương ổi ấm áp, chân phương như lời ru của bà, khiến tâm hồn mình như bé lại, thèm được bao bọc, vỗ về. Mùi ổi chín không nồng nàn như thị nhưng lại thơm rất lâu và bay rất xa.

Cái nắng gây thương nhớ - đặc sản đặc biệt của Lý Sơn

Đi trên những cánh đồng trồng tỏi, hành Lý Sơn với nắng vàng nhưng nhức, sẽ không còn hồ nghi gì về lý do tại sao tỏi, hành ở đây thơm nồng đến vậy!

'Nghề phụ' của thầy cô thời bao cấp

Để cải thiện kinh tế gia đình còn chồng chất khó khăn, một số thầy cô đã tự tìm cho mình 'nghề phụ' sau những phấn trắng, bảng đen.

Truyện ngắn: Cô giáo vùng cao

Tác giả: Vũ Thị Huyền Trang

Mùa ngâu lạ

Đã bớt nhiều những nhưng nhức gắt gao trên nắng phố. Đã qua lập thu, qua cả ngày thất tịch và ngày rằm tháng 7, ngày cuối cùng của lễ xá tội vong nhân.

Lưng chừng tháng bảy

Tháng bảy ta lại về với quê nhà yêu dấu, ngồi trước hiên nhà đầy nắng, có tiếng chim vút lên sau vòm lá xanh ngời.

Cảm thức một loài hoa

1.Ai đi qua cung đường Gia Lai-Kon Tum, nếu chú tâm để ý, sẽ thấy nó. Nó đứng đấy, gần ngay cổng chào phía Bắc TP. Pleiku, đơn độc, lẻ loi bên đường dễ đến mấy chục năm nay. Nó lớn lên trong lặng lẽ, mỗi ngày thêm trầm tư tỏa bóng, nhìn dòng người xe ngược xuôi trên quốc lộ 14. Nó là cây hoa gạo.