Đông về

Từ lúc tôi sinh ra đời cho đến năm 16 tuổi, bà ngoại là người mà tôi gần gũi nhất, gần gũi nhiều hơn cả mẹ mình. Tôi đã được ngủ bên ngoại từ khi còn rất nhỏ.

Những mùa cau chưa cũ

Tháng 9 âm lịch, khi nắng thu hươm vàng và gió heo may hong cong những chiếc lá khô hanh hao bên vệ cỏ cũng là lúc mùa cau bắt đầu.

Đám tang ân tình

Mẹ bạn tôi Dương Trung Mạnh và Dương Trung Quốc qua đời ở tuổi 98. Ở tuổi ấy xưa nay là đại thọ. Cụ minh mẫn cho đến ngày đi gặp cụ ông là liệt sỹ Dương Trung Hậu, hy sinh từ ngày toàn quốc kháng chiến ở Hà Nội năm 1947.

Ngày tôi theo chồng, bà ngoại mở túi tặng một thứ mà tôi khóc ròng

Tôi cầm món quà của bà tặng mà khóc suốt chặng đường đưa dâu.

Ngày đầu tiên đi học

Buổi tối trước ngày khai trường, mẹ tôi ngồi bọc sách vở bằng báo cũ. Không đủ báo, mẹ lấy cả vỏ bao xi măng làm 'áo mới' cho những quyển sách giáo khoa cũ do chị họ tôi để lại. Bên ngoài dán nhãn, ghi rõ họ tên, trường lớp. Cầm quyển vở mới còn thơm mùi mực lẫn mùi báo cũ, cảm giác yêu thương con chữ đầu đời theo tôi mãi đến giờ.

Những người thợ dệt U70 của đồng bào M'nông

Nói đến nghề dệt thổ cẩm ở Bình Phước, có thể nhiều người sẽ nghĩ ngay đến hình ảnh những người phụ nữ S'tiêng với hàm răng đen nhánh, bỏm bẻm nhai trầu, tay mân mê từng sợi chỉ màu thoăn thoắt luồn qua khung dệt. Vậy nhưng ít ai biết rằng, lâu nay cũng có nhiều phụ nữ U70 của đồng bào M'nông vẫn đang ngày đêm giữ và truyền lửa để nghề dệt của dân tộc mình không bị mai một.

Những giấc mơ màu đỏ

1 - 'Chị đưa mẹ về với mẹ Thứ và các anh! Em sắp xếp được thì đi cùng chị!', chị Hồng gọi cho tôi trong mùa tri ân tháng Bảy. Tôi ngạc nhiên bởi mẹ chị-Bà mẹ Việt Nam anh hùng Ngô Thị Luốt đã từ trần từ mấy năm trước.

Đường xưa kỷ niệm

Ở vào tuổi sáu mươi tôi trở về đi lại con đường xưa. Con đường tuổi thơ. Con đường gắn bó với biết bao kỷ niệm vui buồn một thưở. Con đường xanh miên man những hoa dại, xuyến chi hoa nhỏ li ti nở cùng mặt trời, hoa xấu nở tím biếc như sắc áo ai mùa hội, còn hoa ngũ sắc như điểm tô cho mướt mát sắc cỏ xanh vệ đường.

Nhớ lắm thềm nhà

Sau hơn 5 giờ đồng trên con ngựa sắt, từ Đà Lạt thành phố ngàn hoa tôi đã có mặt tại xã Hàm Mỹ thân yêu của quê hương mình. Khi hoàng hôn vừa phủ một góc sân cũng là lúc tôi lang thang quanh ngôi nhà cũ, gặp lại những cảnh vật thân quen từ mái hiên, chái bếp, cây rơm, những nọc trầu, vườn cau, vườn chuối quanh ao nước đang mùa xanh tươi nặng trĩu trái… và đặc biệt là những bậc thềm xi măng trước hiên nhà.

'Kẹo kéo'

Ngày nào bà nội cũng chải tóc trước sân nhà, cạnh bồn hoa. Mái tóc của bà dài tận kheo chân. Bà vo những sợi tóc rụng, cuốn lại và giắt vào cái ống tre.

Nhớ nọc trầu của ngoại

'Miếng trầu là đầu câu chuyện'- câu nói này thiệt đúng với ngoại tôi. Hễ ngồi với ai, trước khi bắt đầu câu chuyện là ngoại lấy trầu ra quệt vôi, bẻ thêm miếng cau khô rồi nhai bỏm bẻm, vo thêm cục thuốc rê để xỉa.

Thừa Thiên - Huế: Về biển ngắm rêu

Sau những trận mưa dài và rét mướt vẫn còn vương vương trong gió, các vùng biển Thuận An, Hải Dương, rêu mọc xanh mướt trên những bãi đá và kè bê tông chắn sóng ven biển. Buổi chiều hanh vàng con nắng lúc xuân sang, về với biển, ngồi bên mảng rêu xanh mướt, nghe sống biển thì thầm vỗ lên bờ đá, lòng bỗng thấy an yên đến lạ kỳ.

Văn hóa - Nghệ thuật Văn hóa - Nghệ thuật Về biển ngắm rêu

TTH - Sau những trận mưa dài và rét mướt vẫn còn vương vương trong gió, các vùng biển Thuận An, Hải Dương, rêu mọc xanh mướt trên những bãi đá và kè bê tông chắn sóng ven biển. Buổi chiều hanh vàng con nắng lúc xuân sang, về với biển, ngồi bên mảng rêu xanh mướt, nghe sống biển thì thầm vỗ lên bờ đá, lòng bỗng thấy an yên đến lạ kỳ.

Nhớ lắm Tết quê!

Nhớ lắm Tết quê! Tinh mơ 28 tháng Chạp, mưa xuân lất phất đưa không khí Tết tràn về năm gian nhà ngói của ông bà nội. Nồi lá mùi để tắm bắt đầu sủi tăm đưa hương thơm lãng đãng bay khắp chốn.

Dấu quê

Ngô Đức Hành

Nhớ lắm! Trầu cau ơi!

Đối với tất cả những người được sinh ra và lớn lên ở mọi miền trên mảnh đất Việt Nam hình chữ S này thì hình ảnh cây cau vươn cao vút, giàn trầu xanh, xum xuê lá luôn luôn là hình ảnh rất gần gũi và quen thuộc, gắn liền với cuộc sống người dân thôn quê.

Lửa ấm

Tản văn của Bảo Khánh

Chốn đi về bình yên

Có một gia đình ấm êm là một may mắn lớn của cuộc đời. Một gia đình gắn kết, nhân ái là nền tảng để hình thành nên những nhân cách tốt. Nguồn gốc, văn hóa gia đình đối với mỗi con người chúng ta là hết sức quan trọng.

Tò he một thuở

Làng Hoàng Giáp (nay là thôn Hoàng Dương), xã An Lâm (Nam Sách) là nơi duy nhất của Hải Dương còn duy trì nghề làm tò he truyền thống.

Cơi trầu của nội

Bà nội tôi thuộc lớp người xưa bên lũy tre làng, răng đen, bàn chân giao chỉ 'đi như chạy suốt một đời' và luôn nhai trầu bỏm bẻm. Có hai vật dụng suốt ngày ở bên nội tôi là cái cơi trầu để ở tràng kỷ cùng ông bình vôi và chiếc bị trầu giắt bên mình mỗi khi ra khỏi nhà.

Những anh hùng thầm lặng trên mặt trận không tiếng súng

Dịch bệnh đến, người bình thường cố gắng tránh xa tâm dịch, còn những người trong ngành Y lại chẳng chút nề hà, tiến thẳng tới đó.